Ba chữ vua Bắc Lương lọt vào tai, Daniel nhẹ nhàng tháo bịt mắt bên mắt trái xuống, siết chặt hai nắm đấm.
Nhiều năm trước, mắt trái của hắn từng bị một cây kim châm của Tiêu Chính Văn đâm xuyên qua.
Nếu không phải lúc đó hắn lập tức rút cây kim châm đó ra thì bây giờ mộ hắn đã xanh cỏ, có thể đốt lửa trại được rồi.
“Tiêu Chính Văn ư? Bản soái phải khiến hắn chết không được toàn thây!”
Bùm!
Một luồng khí mạnh mẽ bao trùm cả sảnh lớn.
Bàn ghế và tài liệu bị luồng khí này cuốn bay ra ngoài cửa sổ.
Binh lính báo tin sợ đến mức ngồi quỵ xuống đất, một khi long soái năm sao nổi giận thì đáng sợ đến mức nào?
Vừa rồi, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được một cơn gió như lưỡi dao sắc bén lướt qua má mình, loại cảm giác đau đớn giống như bị dao cào trên mặt.
“Nếu không thể cho năm con ngựa xé nát xác hắn thì chặt thành trăm mảnh cũng là một lựa chọn không tồi! Hoặc là treo đầu hắn ở cửa thành, như vậy có thể khiến đám quân Phá Long đáng hận kia phải đầu hàng, đúng không?”
Nói đến đây, khóe miệng Smith hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt hung ác.
Vù!
Hai bóng người cùng lúc nhảy ra khỏi cửa sổ, đồng thời bay về phía cửa thành phía Nam.
Lúc hai người bọn chúng lao đến chiến trường thì đã có hàng ngàn xác chết nằm la liệt trên mặt đất.
Đám quân xâm lược còn lại đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ chết khiếp, lần lượt lùi lại.
Lúc này, bọn chúng lấy đâu ra tâm trí để chiến đấu nữa chứ?
Đây là sát thần đánh mãi không chết!
Đạn bắn không chết!
Đại bác không có tác dụng!
Đạn pháo cũng không làm được gì!
Trong lòng hàng ngàn quân xâm lược đã tràn ngập sự tuyệt vọng.
Bây giờ bọn chúng chỉ có thể bỏ vũ khí xuống, quay đầu bỏ chạy.
“Rầm rầm!”
Hai tiếng động lớn vang lên, hai thân hình cao lớn vững chãi đáp xuống bục cao cách đó không xa.
Sự xuất hiện của hai bóng người này cuối cùng cũng ổn định lại được lòng quân.
“Nguyên soái, chúng tôi... đã thử đủ mọi cách, nhưng không thể giết chết được hắn!”
Một vị sĩ quan bước lên, khóc lóc báo cáo với Smith.
Hắn thật sự đã khóc, nếu Smith và Daniel còn không đến thì hàng ngàn người này có lẽ sẽ bỏ thành mà chạy mất!
Nếu bị đánh bại bởi quân Phá Long với quân số ngang ngửa thì hắn đã không có gì để nói.
Vì quân Phá Long bất khả chiến bại!
Có quân đội của nước nào mà chưa từng bại dưới tay quân Phá Long chứ?
Nhưng lần này bọn chúng lại bị đánh bại chỉ bởi một người, đây đúng là sự sỉ nhục cho quân đội bọn chúng!
Thậm chí ngay cả số hiệu cũng sẽ bị xóa bỏ!
“Lui xuống đi, các người đã nỗ lực hết sức rồi. Tiếp theo, các người chỉ cần nhìn xem chúng tôi xé nát hắn thành từng mảnh như thế nào là được! Thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chúng ta!”