“Tôi là Hứa Thiên Chí, rất cảm ơn cậu Tiêu trước đây đã ra tay cứu giúp!”
Sau khi ông lão ngồi xuống mới chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.
Mặc dù miệng ông lão nói lời cảm ơn, nhưng vẻ mặt lại hơi kiêu căng.
Suy cho cùng những lời vừa rồi của Hứa Thiến cũng không phải là lời trẻ con, nhà họ Hứa quả thật là hậu duệ duy nhất của của Công Du Ban!
Ngày nay chỉ có một số ít người có thể được gọi là cao thủ võ thuật ở Hoa Quốc, hơn nữa tinh thông trận pháp lại có một gia tộc được kế thừa trận pháp hoàn chỉnh, gần như đã rất hiếm hoi!
Cho dù là các cao nhân của một số danh sơn cũng phải nhún nhường vài phần trước nhà họ Hứa!
Ngoài nhà họ Trương thì gần như không ai có thể lay động được địa vị của nhà họ Hứa trong lòng năm đại danh sơn!
Vì vậy, trong mắt Hứa Thiên Chí, Tiêu Chính Văn - vua Bắc Lương vốn không đáng một xu!
Điều quan trọng nhất là lần này cụ ta rất được tôn sùng khi ngay cả Từ Thiên Thuật cũng phải đích thân phái người mời cụ ta xuống núi?
Từ Thiên Thuật đã cầu xin người khác bao giờ?
Ít nhất ở Trần Gia Phố, có rất nhiều nhân vật lớn cũng phải nể mặt cụ ta, thậm chí ngay cả ông La của Hoa Sơn cũng đã đích thân gặp cụ ta.
“Ông khách sáo rồi, những việc này cũng là việc tôi nên làm!”
Tiêu Chính Văn cười nhẹ, cũng không nói nhiều.
Sau đó, mọi người nói xã giao vài câu, Hứa Thiên Chí định đứng dậy rời đi.
Hôm nay cụ ta đích thân đến đây chẳng qua chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình!
Còn muốn cụ ta ăn cơm với Tiêu Chính Văn, thì e rằng Tiêu Chính Văn vẫn chưa có tư cách!
Lần này, không những các cường giả ngoài lãnh thổ trở về mà còn có người nhà họ Trương của Thiên Sơn và người thân của Từ Thiên Thuật cũng đã đến đây.
Xét về thân phận, ngẫu nhiên chọn một người trong số họ cũng cao hơn Tiêu Chính Văn mấy bậc, sao cụ ta có thể ở lại dùng bữa chung bàn với vua Bắc Lương đã “lỗi thời” được chứ?
Nếu không phải bởi vì Tiêu Chính Văn có ơn cứu mạng Hứa Thiến thì cụ ta thậm chí cũng sẽ không gặp mặt Tiêu Chính Văn!
“Vua Bắc Lương, bây giờ không còn được như xưa nữa, toàn bộ thị trấn này đã tề tựu đông đủ những nhân vật lớn của các nước, hơn nữa không ít người từ vùng ngoài lãnh thổ trở về và những người thân của các cường giả ngoài lãnh thổ, vì vậy tuyệt đối đừng gây rắc rối ở đây!”
“Nếu không, cho dù là tôi cũng khó bảo vệ cho cậu một cách chu toàn!”
Trước khi đi, Hứa Thiên Chí để lại lời nhắn với Tiêu Chính Văn với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Ông nội! Anh Tiêu…”
Hứa Thiến nghe những lời này cũng hơi sốt ruột, vội vàng đứng dậy muốn giải thích vài câu lại bị Hứa Thiên Chí ngắt lời.
“Tiểu Thiến, lát nữa cháu tiếp đãi cậu Tiêu giúp ông, sắp xếp cho cậu Tiêu qua đêm ở nhà trọ bên Trấn Tây, ông còn có việc quan trọng cần phải làm!”
Nghe thấy Hứa Thiên Chí nói xong, Hứa Thiến không khỏi ngơ ngác.
Trong thị trấn rõ ràng có khách sạn năm sao, nhưng lại bắt Tiêu Chính Văn sống trong một nhà trọ nghèo nàn rách nát!
“Ông nội, trong khách sạn có nhiều phòng trống như thế, tại sao…”
“Không có lý do gì, phòng bên kia đã được đặt hết rồi!”
Hứa Thiên Chí lạnh lùng nói.
Cái gì?
Một nghìn căn phòng đều đã được đặt hết rồi ư?
Hứa Thiên Chí hất tay áo đi ra ngoài, Hứa Thiến cũng vội vàng đuổi theo sau.