Chương 494: Rời khỏi nhà họ Khương
Câu nói này khiến Khương Vy Nhan giật mình, nhưng cô vẫn đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, siết chặt nắm đấm nhỏ, nói rất kiên định: “Không được! Không ai được đưa chồng cháu đi!”
Nghe vậy, Khương Văn Kỳ thở gấp, chỉ vào cô, tức giận nói: “Phản rồi phản rồi! Khương Vy Nhan, có phải cô muốn bị đuổi khỏi nhà họ Khương không? Cô lại bảo vệ cho một con chó hoang như vậy à? Cô nghĩ kỹ hậu quả là gì chưa?”
Ánh mắt Khương Vy Nhan lạnh lùng liếc nhìn Khương Văn Kỳ, nói: “Hôm nay, cho dù cháu bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương thì các người cũng không ai được đưa Chính Văn đi! Nhà họ Khương, cháu sớm đã ở đủ rồi! Nếu không phải nể mặt bác là bác cả của cháu, nể mặt ông nội thì cháu đã rời khỏi từ lâu rồi!”
“Bác, còn cả mọi người nữa! Trong mắt mọi người chỉ có lợi ích, làm gì có chút tình thân nào chứ?”
“Nếu trong mắt mọi người, cháu và Chính Văn là tai họa, là sao chổi, vậy được, kể từ hôm nay, cháu và Chính Văn rời khỏi nhà họ Khương, mọi người cũng không ai có thể khua tay múa chân với bọn cháu nữa!”
Cô nói liền mấy câu, vang khắp bốn phía, khiến đám người nhà họ Khương chấn động!
Hai mắt Khương Văn Kỳ trợn to, mặt đầy vẻ ngơ ngác, nhìn Khương Vy Nhan chằm chằm không dám tin, lắp bắp nói: “Cô cô cô… Cô nói gì?”
Khương Vy Nhan nhìn Khương Văn Kỳ rất nghiêm túc, lặp lại lần nữa: “Bác cả, bác nghe rõ đây, cháu nói kể từ hôm nay, cháu và Chính Văn sẽ rời khỏi nhà họ Khương! Mọi người không ai có thể chi phối cuộc sống của cháu và Chính Văn nữa!”
Dứt lời, Khương Vy Nhan kéo Tiêu Chính Văn đi qua trước mặt bọn họ, bước vào nhà mới rồi đóng rầm cửa lại!
Đám người nhà họ Khương đứng ở cửa đều trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn ngơ ngác.
Khương Vy Nhan lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Khương sao?
Chuyện gì thế này?
Khương Học Bác bên cạnh hối hận không thôi, không ngừng thở dài.
Trong mắt Từ Phân chứa đầy vẻ cười khẩy trên nỗi đau người khác, lẩm bẩm: “Ha ha, rất có khí phách đấy, nếu nó đã tự rời đi, vậy con trai tôi có thể lên chức rồi”.
Đương nhiên, trên mặt Khương Thần là nụ cười kích động.
Khương Vy Nhan rời đi thì những dự án mà chị ta để lại chẳng phải đều giao cho mình xử lý sao?
Quá tuyệt!
Bên này, sắc mặt Khương Văn Kỳ vô cùng khó coi!
Hay cho một Khương Vy Nhan, vậy mà lại dám cãi lời ông ta trước mặt nhiều người như vậy!
“Bố, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”, Khương Mỹ Nghiên lại gần, hỏi với vẻ đầy lo lắng: “Bên phía nhà họ Bạch, chúng ta phải giải thích ra sao?”
Sắc mặt Khương Văn Kỳ u ám, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, vung tay lên, tức giận nói: “Mọi người lập tức xông vào trong, trói Tiêu Chính Văn lại cho tôi!”
Trong nháy mắt, mười mấy tên bảo vệ kia cầm côn xông vào cửa nhà mới, chuẩn bị phá cửa vào.
Nhưng cửa nhà đột nhiên mở ra.
Toàn thân Tiêu Chính Văn toát ra sát khí lạnh lùng ngút trời đang đứng ở cửa, dọa mấy tên bảo vệ lùi lại, anh nói với vẻ mặt lạnh tanh: “Quên nói với mấy người, ba ngày sau là hôn lễ của tôi và Vy Nhan, nếu mấy người muốn đến tham gia cũng được. Nếu không đến cũng không sao. Nhưng hôm nay, ai dám xông vào thì kẻ đó phải chết!”
Nói xong, một luồng gió lạnh thổi qua, dọa đám bảo vệ này run lẩy bẩy.
Bọn họ lùi về sau từng bước, trố mắt nhìn nhau, đều bị sự lạnh lùng trên người Tiêu Chính Văn dọa sợ chết khiếp.
Khương Văn Kỳ giận dữ, hét lên: “Lên! Lên hết cho tôi!”
Mấy tên bảo vệ thấy vậy, cầm côn trong tay lên xông vào!
Nhưng!
Ầm ầm ầm!
Mấy bóng người bay vèo, ngã thẳng xuống đất hoặc bay vào bồn hoa gần đó.
Tiêu Chính Văn thản nhiên đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua, nói: “Còn có người muốn chết à? Cứ lên đi!”
Câu nói này khiến mọi người chấn động.
Đám bảo vệ còn lại đều không dám bước lên thêm nửa bước nữa.
Khương Văn Kỳ thấy vậy, lửa giận trong lòng bùng cháy, gào lên giận dữ: “Mẹ kiếp, các người đều là đồ vô dụng à? Cậu ta chỉ có một mình! Lên đi!”
Nhưng ông ta vừa dứt lời.
Tiêu Chính Văn sải bước đi đến bên cạnh Khương Văn Kỳ, một tay túm cổ áo ông ta, xách ông ta lên cao hơn ba mươi centimet, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo ông, Khương Văn Kỳ, bây giờ Vy Nhan đã định rời khỏi nhà họ Khương rồi! Cũng có nghĩa là tôi có thể không cần nể mặt ông là bác cả của cô ấy mà tha cho ông nữa! Thế nên ông đừng khiêu chiến giới hạn của tôi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn vung tay, ném thẳng Khương Văn Kỳ ra ngoài!
Ầm.
Khương Văn Kỳ ngã xuống đất, phần mông đau rát, muốn nhảy lên mắng chửi Tiêu Chính Văn, nhưng lại bị ánh mắt của anh dọa cho toàn thân run rẩy.
“Tiêu Chính Văn! Mày quá ngông cuồng rồi! Đắc tội với nhà họ Bạch ở tỉnh, mày sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu”.
Khương Văn Kỳ tức giận nói, sau đó vung tay: “Chúng ta đi!”
Thấy đám người Khương Văn Kỳ chật vật rời đi, lúc này Tiêu Chính Văn mới xoay người bước vào nhà mới.
Trong phòng khách, Khương Vy Nhan ngồi trên ghế sofa, ôm hai đầu gối, ánh mắt vô hồn đầy nước mắt, nhỏ giọng thút thít.
“Vợ à, em không sao chứ?”, Tiêu Chính Văn bước đến cạnh cô, dịu dàng hỏi.
Khương Vy Nhan nghiêng đầu qua, mắt ngấn lệ, nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, em không còn gì cả, chỉ còn lại anh và Na Na, anh sẽ không rời xa em, đúng không?”
Mặt Tiêu Chính Văn lộ vẻ xúc động, ôm chặt lấy Khương Vy Nhan, an ủi: “Ngốc à, cho dù cả thế giới vứt bỏ em thì anh cũng sẽ không bỏ lại em và Na Na. Bởi vì, em và Na Na chính là cả thế giới của anh”.
“Hu hu hu…”
Nghe vậy, Khương Vy Nhan khóc lớn thành tiếng, nói: “Xin lỗi, trước giờ đều là em không tốt, là em nhu nhược, là em do dự không quyết định, mới khiến anh phải chịu đựng nhiều như vậy…”
Tiêu Chính Văn khẽ cười, nói: “Anh không trách em”.
Khóc một hồi, Khương Vy Nhan mới lau nước mắt, hít sâu một hơi, cười tự giễu, nói: “Lần này thì tốt rồi, phải dựa vào anh nuôi sống hai mẹ con em rồi”.
Tiêu Chính Văn xoa đầu Khương Vy Nhan, nói: “Yên tâm đi, anh có thể nuôi em và Na Na”.
Khương Vy Nhan cười nhạt, trong lòng hơi do dự và chần chừ.
Tiêu Chính Văn nói: “Không sao, đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu đã quyết định thì đừng hối hận. Cùng lắm thì em cũng mở một công ty”.
“Em mở công ty ư?”, Khương Vy Nhan hỏi ngược lại, nói tiếp: “Bỏ đi, chúng ta không có thực lực kinh tế. Bây giờ mở công ty, cũng không phải nói chơi, cần số vốn lớn và các mối quan hệ”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, khoanh tay, cười nói: “Em không cần suy nghĩ những vấn đề này nữa, anh sắp xếp xong giúp em rồi”.
“Anh?”, mặt Khương Vy Nhan đầy vẻ nghi ngờ.
Tiêu Chính Văn khẽ cười, cũng đúng lúc này, điện thoại anh chợt đổ chuông.
Anh liếc nhìn, không ngờ là tin nhắn của Tô Mặc Như, hẹn anh tối nay ăn cơm, nói rằng có chuyện cần bàn bạc.
Tiêu Chính Văn suy nghĩ, rồi đồng ý, đồng thời nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan à, tối anh ra ngoài gặp bạn, bàn chút chuyện”.
Khương Vy Nhan cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Buổi tối, Tiêu Chính Văn theo lời hẹn, đến nhà hàng mà Tô Mặc Như đã đặt, từ xa thì đã nhìn thấy Tô Mặc Như chờ đợi từ lâu.
Người đẹp này vẫy tay ra hiệu với Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn cũng mỉm cười, đút hai tay vào túi quần bước đến.
Hôm nay Tô Mặc Như mặc váy ngắn trễ vai, hai quả cầu mềm mại sáng chói ở ngực rất giả dối, vả lại dáng người cô ta quả thật đẹp bốc lửa!
Hôm nay cô ta cố ý trang điểm rồi mới ra ngoài, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ thắm, mũi ngọc thanh tú tinh xảo, còn có dáng người kiêu ngạo cộng với đôi mắt hoa đào câu mất hồn của người khác.
Khóe miệng cô ta nhếch lên, nhìn thấy kiểu phản ứng đàn ông bình thường của Tiêu Chính Văn, trong lòng thầm vui sướng.