Cuối cùng nguyên nhân lại chính là bởi vì chủ tịch hội sinh viên đó thích Khương Vy Nhan, vẫn luôn theo đuổi Khương Vy Nhan.
Sau khi Mâu Tâm Di biết được thì lập tức cãi nhau một trận rất lớn với Khương Vy Nhan, cảm thấy Khương Vy Nhan là kẻ đầu sỏ cướp đoạt hạnh phúc của cô ta, vô cùng căm hận Khương Vy Nhan.
Vậy nên vào năm ba và năm tư, chỉ cần có cơ hội là Mâu Tâm Di lại đối chọi với Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan cảm thấy có thể là do bản thân hại Mâu Tâm Di không được ở bên cạnh chủ tịch hội sinh viên nên vẫn thường trốn tránh Mâu Tâm Di.
Sau khi tốt nghiệp, hai người gần như không còn bất kỳ qua lại gì nữa.
Thế nhưng không ngờ Mâu Tâm Di lại gửi giấy mời tới tham dự sinh nhật cho mình, không biết có phải có ý đồ gì ở bên trong hay không.
Có điều, cuối cùng Khương Vy Nhan vẫn quyết định đi, nếu không Mâu Tâm Di nhất định sẽ cảm thấy cô chột dạ.
Vốn dĩ Khương Vy Nhan muốn dẫn theo Tiêu Chính Văn cùng đi, nhưng đối phương không cho dẫn theo người nhà, vậy nên Khương Vy Nhan cũng đành thôi.
Tuy nhiên, cô vẫn báo cho Tiêu Chính Văn biết.
“Được rồi, em cẩn thận nhé, có chuyện gì thì gọi điện cho anh”.
Tiêu Chính Văn nói.
Khương Vy Nhan gật đầu rồi rời khỏi biệt thự đến địa điểm tổ chức tiệc.
Địa điểm tổ chức nằm trong một khách sạn năm sao ở Giang Trung, là một buổi tiệc trưa.
Khương Vy Nhan dừng xe trong bãi đỗ xe, cô kinh ngạc phát hiện ra nơi này đỗ chật kín các loại xe sang.
“Xem ra những bạn học đó cũng thăng tiến không tồi”.
Khương Vy Nhan nhủ thầm.
Dịch vụ của khách sạn vô cùng tận tâm, Khương Vy Nhan vừa bước ra khỏi bãi đỗ xe đã có nhân viên phục vụ dẫn cô lên phòng tổ chức tiệc.
Khương Vy Nhan phát hiện ra Mâu Tâm Di này cũng rất có tiền, lại bao hết cả khách sạn này, một ngày ít nhất cũng lên tới mấy trăm nghìn tệ.
Hôm nay Khương Vy Nhan mặc một bộ váy dài màu tím, mái tóc xoăn màu đỏ rượu búi lên phía sau, lộ ra chiếc cổ trắng ngần.
Bàn tay mềm mại, da trắng nõn nà.
Cổ cao răng trắng.
Lông mày lá liễu, nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp động lòng người.
Cô vừa đến đã trở thành tiêu điểm của cả hội trường chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh lập tức dồn hết lên trên người cô.
Nhân vật chính của ngày hôm nay - Mâu Tâm Di mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, tạo hình theo kiểu mấy cô gái mới lớn, so với nhan sắc tuyệt đẹp của Khương Vy Nhan thì ngược lại cô ta còn kém xa, rất mờ nhạt.
Sau khi nhìn thấy Khương Vy Nhan, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi, nhưng vẫn làm ra vẻ rất nhiệt tình, dù gì hiện giờ cả Giang Trung, thậm chí là cả tỉnh Giang đều biết tới tập đoàn Vy Nhan của Khương Vy Nhan, thanh danh hiện rất tốt.
“Ôi chao chị em tốt của mình, đã lâu không gặp”.
Mâu Tâm Di chủ động tiến lên trước, cứ như vừa nhìn thấy chị em tốt lâu ngày không gặp mặt.
“Đã lâu không gặp, cậu ngày càng xinh đẹp”.
Khương Vy Nhan không ngờ đối phương lại nhiệt tình như thế, cô cũng cười rồi ôm lấy Mâu Tâm Di, ngoài ra còn chào hỏi từng bạn học khác.
Khương Vy Nhan không hề phát hiện ra, trong khoảnh khắc cô ôm lấy Mâu Tâm Di, trong mắt cô ta loé lên vẻ chán ghét và đố kỵ.
Nếu như không phải hiện giờ cô ta đang điều hành một công ty lớn thì chẳng đời nào lại gọi “con đàn bà đê tiện” này tới đây!
Nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thấy mắc ói, đoán chừng là dựa vào các mối quan hệ và nguồn tài nguyên có được từ bên trên.
Thái độ của những người khác cũng giống như Mâu Tâm Di, chào hỏi Khương Vy Nhan chủ yếu là để giữ lại chút quan hệ mà thôi.
Bọn họ đều là những người đẹp nổi danh của cả tỉnh Giang, gia đình ít nhiều gì cũng mở công ty, không bao giờ phải lo nghĩ về tiền, thế nhưng bọn họ vẫn vô cùng đố kỵ với Khương Vy Nhan.
Dựa vào đâu mà một người phụ nữ bình thường như Khương Vy Nhan lại có thể một bước lên trời, phát triển được tập đoàn Vy Nhan lớn mạnh đến thế?
Mà nghe nói hình như cô còn có quan hệ với vua Bắc Lương!
Còn về việc là quan hệ gì thì bọn họ đều không hề hay biết.
Bọn họ đều âm thầm bàn tán, nói rằng chắc chắn Khương Vy Nhan đã bán thân vì danh lợi.
Nếu không phải nể mặt vua Bắc Lương thì bọn họ cũng chẳng thiết tha nói cười với Khương Vy Nhan này làm gì.