“Chuyện này có quan hệ rất lớn, ai lại có thể gánh vác trách nhiệm này?”, Điền Văn nhíu mày hỏi.
“Có thể để Tiêu Chính Văn gánh vậy”.
Điền Khải nói.
“Gì cơ? Tiêu Chính Văn?”, Điền Văn không khỏi nhíu mày.
Tiêu Chính Văn đúng là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng trước đó đã có tin tức Tiêu Chính Văn bị thương nặng, nếu lúc này đẩy hết trách nhiệm cho Tiêu Chính Văn khó tránh khỏi khiến mọi người không phục.
“Cậu ta có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất rồi”, Hachiki Orochi cũng gật đầu nói.
“Nhưng… mọi người đều biết anh ta bị thương nặng đang đóng cửa dưỡng thương, nếu để anh ta gánh trách nhiệm này, e là mọi người đều không phục”.
“Huống gì hôm đó ở thành Minh Nguyệt hòa thượng Tanaka chỉ nói một câu đã đuổi anh ta ra khỏi thành Minh Nguyệt, anh ta sao có thể giết thế tử Thánh Giáo Đình ngay trước mắt hòa thượng Tanaka được?”
Điền Văn khẽ lắc đầu, sắc mặt khó coi nói.
Không phải hắn cố ý thanh minh cho Tiêu Chính Văn, thân là cậu chủ Chiến Quốc, hắn đã không còn lòng đồng cảm với người khác, những người như hắn trong mắt chỉ có lợi ích thôi.
Nhưng chuyện này lại ảnh hưởng quá rộng, không chỉ phải thuyết phục được các thế lực mà càng phải thuyết phục được đám người Ngụy Vinh Kỳ tin Tiêu Chính Văn là hung thủ.
Chỉ riêng hai điều này thì đã khó qua được ải của Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng chứ đừng nói đến Hoàng Yết có suy nghĩ thấu đáo.
“Có phải hắn hay không thì quan trọng lắm sao? Tôi nói là ai thì chính là người đó”.
Tử Cống lạnh lùng nói.
Với địa vị của ông ta, chỉ cần lên tiếng thì cả ngoài lãnh thổ ai dám nói một chữ không?
Ngụy Vinh Kỳ hay Triệu Thắng?
Dù mọi người đều biết rõ không phải là Tiêu Chính Văn thì có làm sao?
Hơn nữa Tiêu Chính Văn không hề có chống lưng, dù có chết cũng không làm dấy lên sóng gió gì, người như vậy quả thật là sinh ra để chịu tội thay cho người khác.
“Chỉ sợ bên Thánh Giáo Đình không chịu để yên”.
Điều Điền Văn sợ nhất vẫn là bên Thánh Giáo Đình không chấp nhận lời nói dối này.
“Chẳng qua chỉ là thương lượng thôi, lợi ích đổi lấy sự hài lòng của đối phương là được, tin chắc bên phía Thánh Giáo Đình cũng sẽ không trở mắt với chúng ta chỉ vì một thế tử”.
“Chỉ cần lãnh đạo cao cấp không truy cứu, còn những người bên dưới không là gì cả, dù họ có tin hay không cũng phải tin”.
Tử Dư nãy giờ luôn im lặng bỗng nói.
Với tình hình này thì đây đã là cách duy nhất rồi.
Hơn nữa sự thật cũng giống như ông ta nói, sự thật là gì không quan trọng, quan trọng là lợi ích của các bên, chỉ cần làm cho các bên hài lòng, một thế tử thôi mà, cũng chẳng phải là người kế thừa, chết thì chết thôi.