Tiêu Chính Văn rất biết ơn Santos vì chuyện hôm nay.
Nếu không thì mấy người Trần Cương không thể quay lại khu vực thành phố Carlo, mà sẽ bị người của gia tộc Asia Lanci chặn lại giết chết trên đường đi.
“Các thế lực ở Phi Lục vô cùng phức tạp, sau này cậu phải cẩn thận hơn”.
Dứt lời, Santos không nói gì nữa, mà đỡ đồng bọn bị thương đứng lên, sau đó cùng biến mất vào trong bóng đêm.
Chẳng mấy chốc quán rượu lại trở nên yên tĩnh.
Thira và Jason quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn cầu xin anh có thể tha cho bọn họ.
“Anh Tiêu, tôi biết tôi sai rồi, từ nay về sau tôi không gây phiền phức cho Trần Cương nữa. Tôi… tôi xin thề với thánh Ala, nếu làm trái lời thề, tôi… tôi sẽ không được chết tử tế”.
Thira dường như nói ra lời thề độc mà mình có thể nghĩ đến, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Chính Văn vẫn u ám, hắn cũng cảm thấy ân hận.
Bản thân không yên phận ở thành phố Carlo, lại mê muội chạy đến đây đâm đầu vào chỗ chết với tên Jason này làm gì cơ chứ!
Tiêu Chính Văn phớt lờ hắn, quay qua nói với Jason: “Lục Hoài Viễn có ở Kaman không?”
“Anh Tiêu, những gì tôi nói đều là sự thật, Lục Hoài Viễn thật sự đang ở Kaman, vì nơi đó có mỏ dầu, tôi biết rất rõ ông ta kinh doanh cái gì”.
Bây giờ Jason chỉ mong có thể bảo toàn tính mạng, chỉ cần có thể sống trở về thì lợi ích gia tộc gì đó đều là rác rưởi.
“Ý anh là trước giờ Lục Hoài Viễn chưa từng bị các anh hạn chế tự do sao?”
Tiêu Chính Văn vô thức hỏi.
Từ những lời Jason nói, Tiêu Chính Văn có thể đoán được địa vị của Lục Hoài Viễn hẳn là không thấp, hơn nữa vấn đề hợp tác của ông ta với gia tộc Asia Lanci không đơn giản như thế.
“Hạn chế tự do ư?”
Jason cười gượng nói: “Anh Tiêu, có lẽ anh vẫn chưa biết, Lục Hoài Viễn chủ động tìm đến gia tộc Asia Lanci chúng tôi, sau đó yêu cầu hợp tác với chúng tôi”.
“Hơn nữa ngay cả tôi cũng không có tư cách biết được tung tích của ông ta thì làm sao có tư cách hạn chế tự do của ông ta chứ”.
“Ngay cả gia tộc Asia Lanci chúng tôi cũng phải kiêng dè thế lực đằng sau ông ta, nói chúng tôi bắt trói ông ta chỉ là mấy lời quái quỷ ông ta tự nghĩ ra mà thôi. Anh Tiêu, tôi… tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi!”
Cái gì?
“Ý anh là đằng sau Lục Hoài Viễn còn có người thao túng ư?”