Võ Anh Hào lạnh lùng nhìn Triệu Khang, xoay người nói với Tiêu Chính Văn: "Anh Tiêu, người này tùy anh xử lý, sống hay chết chỉ do một câu nói của anh Tiêu thôi!"
Nói xong, Võ Anh Hào thẳng thừng ra đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, nhìn về phía mấy người Bạch Chiến Sinh với vẻ vô cùng uy nghiêm.
Chuyện hôm nay, anh ta nhất định phải tỏ rõ thái độ của nhà họ Võ, để tránh những kẻ chán sống này phá hỏng mưu đồ của nhà họ Võ!
Hơn nữa, trong giới thế tục, người có thể hỗ trợ nhà họ Võ lấy được Thánh Huyết Đông Hoàng, trừ Tiêu Chính Văn ra, không có người thứ hai nữa, vì vậy, dù là khai chiến với nhà họ Triệu, Võ Anh Hào cũng không tiếc!
Tiêu Chính Văn khá hứng thú cúi đầu nhìn Triệu Khang đang run lẩy bẩy, trên mặt cười nhạt, nói: "Bắt Tiêu Chính Văn tôi quỳ xuống nói lời xin lỗi ư?"
"Là người của nhà họ Triệu các người gây rắc rối trước, chứ không phải tính tình tôi vênh váo hung hăng! Còn về bạt tai lúc trước cũng chỉ là trừng phạt nho nhỏ mà thôi!"
Tiêu Chính Văn quay đầu, chỉ vào Triệu Kế Hồng, cười nhạt, nói tiếp: "Ông! Lại đây, quỳ xuống!"
Triệu Kế Hồng bị Tiêu Chính Văn chỉ tay, lập tức bị dọa sợ đến nỗi run bần bật, nhưng ngay trước mặt Võ Anh Hào, ông ta đâu dám không nghe theo?
Chỉ đành đi tới gần Tiêu Chính Văn rồi quỳ xuống với khuôn mặt đỏ bừng.
Lần trước, cảnh tượng ông ta quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn chỉ có mấy người của võ tông tận mắt nhìn thấy, còn lần này đang phát sóng trực tiếp nên tất cả mọi người đều thấy rõ mồn một.
Giờ phút này, ngay cả người dân bình thường đang xem tivi cũng rối rít vỗ tay tỏ vẻ hài lòng!
Tuy trong lòng Triệu Kế Hồng rất không muốn, nhưng ngay cả Triệu Khang cũng nhượng bộ, thì ông ta còn có tư cách gì bắt Tiêu Chính Văn phải nghe lời?
Cho dù mất hết thể diện, cũng tốt hơn so với bỏ mạng.
"Bộp!"
Không hề có dấu hiệu báo trước, Tiêu Chính Văn vung tay tát mạnh vào mặt Triệu Kế Hồng một bạt tai!
"Xin lỗi ông vì cái tát hôm đó ư?"
"Bộp bộp bộp!"
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn lại vung tay tát thêm ba bạt tai nữa.
"Ông tưởng rằng người nhà họ Triệu các ông, lấy cờ hiệu Đế Vương Các là có thể muốn làm gì thì làm à? Có thể cứu vãn cục diện sao?"
"Bộp!"
Không đợi Triệu Kế Hồng trả lời, Tiêu Chính Văn lại trở tay đánh thêm một cái, khiến Triệu Kế Hồng lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống.
“Là tôi muốn đánh ông trước mặt mọi người, vả vào mặt nhà họ Triệu các ông, ông có ý kiến hả?”
Ngay sau đó, lại là ba bốn cái bạt tai giáng xuống mặt Triệu Kế Hồng, giờ phút này, mặt Triệu Kế Hồng đã bị đánh in hằn năm ngón tay, cả khuôn mặt sưng tấy.
Mặc dù trong lòng hết sức căm hận, nhưng ông ta đâu dám hé răng nói nửa lời?