Lời này của ông ta bề ngoài thì có vẻ oai phong lẫm liệt, nhưng thực chất là không dám tiếp lời Lục Tiểu Thiến, càng không dám nói kháy lại.
Dù sao cũng là con cả của nhà họ Lục, ông ta không gánh nổi hậu quả khi chọc giận Lục Tiểu Thiến.
Dù như thế khi nghe ông ta nói vậy, mọi người vẫn không khỏi tán thưởng.
So với Tiêu Chính Văn đang chậm rãi đi lên dọc đường núi, Thiên Minh Tử có thể gọi là anh dũng, hơn nữa lời nói cũng hùng hồn càng khiến người khác đồng tình sâu sắc.
Thiên Tử đang xem trực tiếp trên tivi cũng không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Hành động này của cậu Tiêu là sao?”
Tần Vũ bên cạnh khẽ lắc đầu nói: “Hành động hôm nay của cậu Tiêu quả thật hơi kỳ lạ, tôi cũng không hiểu, nhưng trước đó không lâu cậu Tiêu từng nói với tôi, cho dù thế nào cũng không thể nói hòa với huyết tộc”.
Thiên Tử nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, ánh mắt lóe lên tia sáng nói: “Tiêu Chính Văn muốn lấy thế yếu để kiềm chế thế mạnh”.
Nói rồi Thiên Tử cũng thở phào, đặt điện thoại xuống vươn eo lười biếng nói: “Muốn đấu với Tiêu Chính Văn à, mấy người này còn non lắm. Tần Vũ không cần xem nữa, đợi xem kịch hay đi”.
Nghe thế Tần Vũ hơi sửng sốt, khó hiểu nói: “Thiên Tử, ý Thiên Tử là sao?”
“Thật ra tám đến chín mươi phần trăm trận chiến hôm nay là một cái bẫy, Tiêu Chính Văn đang cố ý nhập cuộc, chính là không vào hang hổ sao bắt được hổ con đây”.
Nói rồi Thiên Tử vừa ngửa mặt lên trời bật cười vừa đi ra khỏi Thiên Tử Các.
Lúc này trên đỉnh núi Hoa Sơn.
Thiên Minh Tử đã bước lên bậc thềm trơn trượt rộng bằng một sân đá bóng, mắt nhìn lướt qua đám người huyết tộc, nở nụ cười đầy tự tin.
“Các vị, hôm nay đấu thế nào?”
Lục Tiểu Thiến tiến đến một bước cười nói: “Rất đơn giản, chúng ta đấu ba trận, hai bên đều có thể chọn ba người ra trận để đấu, bên thắng có thể chọn ở lại trên võ đài tiếp tục khiêu chiến với người tiếp theo, cũng có thể chọn đi xuống”.
“Cho đến khi một bên đánh bại bên, thắng thua sẽ rõ”.
Nghe thế, Lạc Trường Sinh và ông Tần không khỏi rùng mình.
Với thực lực của họ, dù lên sàn đấu cũng đồng nghĩa với tự tìm chết.
Bây giờ hai người họ vẫn chỉ ở cảnh giới Thiên Thần hai sao, trong tình huống này e là không có tư cách tham chiến.
Thiên Minh Tử quay đầu lại đánh mắt tỏ ý hai người Lạc Trường Sinh cứ yên tâm, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Được thôi, thế thì để tôi lên đánh trận đầu”.
Lục Tiểu Thiến quay đầu sang bên cạnh gật đầu với người đàn ông đồ đen đứng trước trống lớn.
“Tùng tùng tùng!”
Sau ba tiếng trống, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen bước lên sàn đấu.