Theo lý nước Tề có hành cung trong thành Thiên Khu, nhưng anh em Điền Văn đâu dám sống trong hành cung?
Ngộ nhỡ người phụ nữ điên Ngô Thiên Hoa đó đánh đến tận cửa thì không thể lường được hậu quả.
Vào phủ Động Thiên Hoa lại khác hẳn, vừa có thể được thành Thiên Khu bảo vệ vừa có thể được hưởng phúc khí của đất thánh, có thể nói là rất có ích với họ.
Lúc này không chỉ anh em Điền Văn đến chỗ đăng ký trước cổng, Khổng Tề Thiên và Caseus cũng đứng trước cửa đăng ký.
“Triệu Thắng đã vào hành cung của nước Triệu, không đến nơi này”, Caseus cố ý nhắc người khác một câu.
Điền Văn và Điền Khải nghe xong cũng đưa mắt nhìn nhau.
Không ngờ ngay cả Triệu Thắng cũng bị chặn từ ngoài cửa?
Nhưng dù biết rõ không có cơ hội nhiều, hai người cũng phải thử một lần, lỡ đâu người phụ nữ điên Ngô Thiên Hoa đó đánh đến tận cửa thì không phải trò đùa đâu.
Giải quyết không ổn thỏa là hai người sẽ chết trong tay Ngô Thiên Hoa đấy.
Thân là cậu chủ Chiến Quốc vào ở một nơi bình thường không cần phải đợi, thậm chí còn được hưởng các đãi ngộ đặc biệt, nhưng chỉ có phủ Động Thiên Hoa là ngoại lệ.
Nghe nói đằng sau phủ Động Thiên Hoa là thế lực cực kỳ bí ẩn, thậm chí ngay cả nhà họ Khổng cũng muốn tránh không gây xung đột, thế nên cả đám người Caseus cũng chỉ đành đợi ngoài cửa.
“Thế nào, trước đó mọi người chưa sắp xếp ổn thỏa à?”, Điền Khải nhíu mày quay sang nhìn người phụ trách nhà họ Khổng phía sau nói.
“Ôi… nơi này khác hẳn với các nơi khác, cần đích thân đến mới có thể đăng ký vào ở”, người phụ trách khó xử đáp.
Đừng thấy đám người Điền Văn là cậu chủ Chiến Quốc mà lầm, ở trước mặt thế lực bí ẩn đó, thể diện của họ cũng không lọt vào mắt đối phương, nếu không Triệu Thắng cũng sẽ không chủ động lùi bước, quay về hành cung ở thành Thiên Khu của nước Triệu.
“Thôi bỏ đi, chỉ đợi một lúc thôi mà, không có gì to tát cả”, Điền Văn xua tay với Điền Khải.
Điền Khải quay sang nhìn mấy người Tần Lương Ngọc phía sau, lạnh lùng nói: “Nghe thấy chưa? Ngay cả bọn tôi cũng phải đợi ở đây, các người không cần phải dừng ở đây nữa, nên tự mình đi tìm nơi dừng chân khác đi”.
“Dĩ nhiên nếu các người không tìm được nơi nào để ở, bọn tôi cũng sẽ không để các người lưu lạc đầu đường, ở thành Thiên Khu chỉ với thể diện của các người cũng có thể tìm cho các người vài căn phòng để ở đó”.
“Nhưng trước hết là các người phải cúi đầu nhận lỗi với bọn tôi”.
Điền Văn cũng quay sang nói.
“Bọn tôi ở đâu không cần hai cậu chủ nhọc lòng quan tâm, dù cậu Tiêu đã không còn nữa nhưng tôi tin chắc bọn tôi vẫn có chút thể diện này. Vùng ngoài lãnh thổ không phải là nơi mà ai cũng đối đầu với cậu Tiêu giống hai cậu chủ”.
Mấy lời của Tần Lương Ngọc đã thể hiện rõ sự châm chọc của bà ta với anh em Điền Văn.
Không để Điền Văn lên tiếng, Tần Lương Ngọc sải bước lên trước nói với một ông lão ở cửa: “Ông lão, làm phiền ông đi thông báo một tiếng, nói là Tần Lương Ngọc của thành Đại Lương dẫn điện Thần Long đến ở”.