“Hừ! Lão già tham lam!”
Jason nghiến răng nghiến lợi, hung dữ thấp giọng gầm gừ.
“Đứng lên đi, mạng sống của anh chỉ được đảm bảo khi anh vẫn còn giá trị, hiểu chứ?”
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nói với Jason.
Jason đảo mắt.
Hắn không phải là vô dụng, sống trong một gia tộc lớn như gia tộc Asia Lanci, đâu có ai là không có tầm nhìn rộng, đâu có ai là không thông minh hơn người?
Lúc nói mấy lời này, Tiêu Chính Văn không có ý gì là đang đe dọa hắn.
Lúc này con dao vẫn còn đang kề trên cổ Jason, Tiêu Chính Văn cần phải đe dọa hắn sao?
“Anh Tiêu, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Vẻ mặt Jason đã bình tĩnh hơn một chút.
Qua cuộc điện thoại vừa rồi, suy nghĩ Jason xoay chuyển nhanh như chớp, hắn bỗng hiểu ra rất nhiều điều.
Gia tộc Asia Lanci chưa bao giờ là chỗ dựa của hắn, chỉ có những người được thừa nhận là người thừa kế mới được gia tộc cẩn thận bảo vệ.
Còn hắn chỉ là một quân cờ mà thôi.
“Chỉ khi gia tộc Asia Lanci gặp phải rất nhiều rắc rối, mà anh vừa lúc có thể giải quyết những rắc rối này hoặc khi những rắc rối này có liên quan đến anh thì anh mới được gia tộc Asia Lanci xem trọng, lúc đó mới có thể bảo toàn tính mạng”.
Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.
Đôi mắt xanh biếc của Jason nhìn Tiêu Chính Văn một hồi lâu, sau đó gật đầu, vẻ mặt bỗng dưng trở nên cứng rắn hơn.
“Khoan đã! Anh Tiêu, khi người gia tộc Russell Rowland đến, anh phải diễn vai vệ sĩ của tôi, còn hai người này cũng cần phải thể hiện thái độ thỏa thuận với gia tộc Russell Rowland”.
Bán đứng!
Bán đứng một cách kiên quyết!
Trong đầu Jason đã có một kế hoạch động trời.
Hắn muốn trả thù những kẻ đã đưa hắn vào chỗ chết khiến họ không nơi chôn thân.
Nếu gia tộc Asia Lanci đã không phải là nơi bảo vệ hắn thì gia tộc này có tồn tại hay không cũng không liên quan đến hắn.
“Xem ra anh vẫn rất sáng suốt đấy”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười gật đầu nói.