Mặc dù lời nói không có vấn đề gì nhưng bị phân biệt đối xử như vậy, sắc mặt mấy người Từ Huy Tổ hiện lên vẻ không vui.
Cả một đường dẫn mọi người vào trong biệt viện, Kim Đồng mới cúi người với họ nói: “Các vị tạm thời nghỉ ngơi ở đây, tôi không đi cùng nữa”.
Nói rồi Kim Đồng xoay người đi khỏi biệt viện.
Không lâu sau, Kim Đồng lại quay lại giải thích với mọi người: “Các vị, lát nữa mọi người đừng đi lung tung, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến đón mọi người”.
“Xảy ra chuyện gì à?”, Tần Lương Ngọc ngờ vực nói.
“Bên ngoài đang đánh nhau, tôi vừa nhận được thông báo, mấy thiên tài Chư Thiên Thần Giới xảy ra chút xung đột, hai nhóm người đã lao vào đánh nhau nên mọi người tuyệt đối đừng chuốc họa vào thân”, Kim Đồng dặn dò.
“Ồ, hai nhóm người Chư Thiên Thần Giới?”, Lý Bạch tò mò đến hỏi.
“Phải, tôi nghe nói hình như có một người tên Hồng Ấn bị một đám người đuổi giết”, Kim Đồng gật đầu nói.
“Gì cơ? Hồng Ấn bị đuổi giết?”
Nghe thế mọi người đều rất ngạc nhiên.
Đó là Hồng Ấn đấy, trong số những người ở đây ngoài Tiêu Chính Văn không coi trọng ông ta thì Hồng Ấn vẫn là một sự tồn tại cao không với tới với những người còn lại.
Ngay cả Tần Lương Ngọc cũng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
Dù sao thực lực của Hồng Ấn vẫn rất cao, hơn nữa Tiêu Chính Văn cũng từng nói với mọi người đừng nhìn Hồng Ấn bề ngoài cực kỳ yếu ớt mà lầm, thực tế ông ta có khả năng là người mạnh nhất trong mười hai người.
Chẳng qua Tiêu Chính Văn cũng không hiểu tại sao Hồng Ấn lại che giấu thực lực của mình.
Nhưng lúc này nghe tin Hồng Ấn bị đuổi giết thì có thể biết thực lực của đối phương đáng sợ thế nào.
“Có biết là ai đang đuổi giết ông ta không?”, Lý Bạch lại hỏi.
“Tôi nghe nói là một người tên Ma Long, cũng không biết giữa họ xảy ra chuyện gì, tóm lại người tên Hồng Ấn này đã bị rất nhiều người đuổi giết”, Kim Đồng nhỏ giọng giải thích.
Sau đó anh ta lại dặn dò mọi người đừng chạy lung tung, nếu không một khi rước họa vào thân thì e là ngay cả thành Huyền Thiên cũng sẽ không nói giúp họ nửa câu.
Trong số những người ở đây, ngoài Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, những người khác đều vẫn kém xa về thực lực và cảnh giới, không có khả năng đấu với mấy thiên tài Chư Thiên Thần Giới đó.
Chẳng qua cho dù thế nào, Kim Đồng cũng không muốn để mấy người Tiêu Chính Văn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nên anh ta mới đến dặn dò.
Sau khi Kim Đồng xoay người đi khỏi đó, trên bầu trời bỗng vang lên vài âm thanh kinh thiên động địa.
Luồng khí tức cực kỳ đáng sợ lập tức bao phủ khắp nơi.
Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào không để ý đến, vẫn có thể ngồi đánh cờ trong mái chòi bên cạnh.
Nhà họ Võ cũng có vài mối quan hệ ở bên hành lang thời không này nên Võ Anh Hào không lo lắng.
Còn Tiêu Chính Văn thì với thực lực của anh, ít nhất mấy thiên tài này ở thành Huyền Thiên không thể làm gì được anh.
Trong khi hai người đang đánh cờ, cửa đột nhiên mở ra, một ông già tóc bạc trắng đẩy cửa bước vào.
Mặc dù ông lão này nở nụ cười hiền từ bước vào nhưng khí tức quanh người lại không hề yếu, ít nhất cũng có cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một.
Nhìn thấy ông lão, mấy người Lý Bạch đều đứng lên, cảnh giác nhìn ông ta.
Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn vẫn tiếp tục đánh cờ như thể không có ai khác ở đó.
“Tôi là Âu Dương Trí, xin chào thế tử Võ”, ông lão tiến lên trước đi đến cạnh Võ Anh Hào, chắp tay nói.