Quân Vương Nhạn Long hoảng hốt không thôi, vội vàng gật đầu nói: “Vâng, tôi biết nên làm thế nào rồi…”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Camille đang nằm dưới đất, quay người rời khỏi đại sảnh Quốc Cung Nhạn Long.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, Quân Vương và đám quan chức cấp cao Nhạn Long mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trên trán bọn họ đầm đìa mồ hôi lạnh, đờ đẫn hết cả người giống như vừa mới trải qua ranh giới sinh tử.
Có điều sau chốc lát, Quân Vương Nhạn Long lại ác độc trừng mắt nhìn cái xác của Camille dưới mặt đất, gương mặt dần dần lộ ra nụ cười lạnh lùng nham hiểm.
“Ha ha ha! Hắn chết rồi! Cuối cùng thì hắn cũng chết rồi! Nhạn Long cuối cùng cũng là của Quân Vương tôi rồi!”
Quân Vương Nhạn Long bật cười hớn hở, không che giấu nổi sự vui mừng, vẫy tay nói: “Người đâu! Lập tức truyền lệnh bảo đại quân lui binh! Ngoài ra, thông báo với cả nước tướng quân Camille vì mưu đồ riêng mà câu kết với các nước phương Tây muốn châm ngòi chiến tranh với Hoa Quốc! Bây giờ tướng quân Camille đã bị bắn chết! Tịch thu toàn bộ gia sản của tướng quân Camille! Diệt trừ tận gốc thế lực của hắn! Đồng thời, công bố toàn bộ tội trạng của tên giặc này trước toàn dân!”
“Rõ!”
Mấy sĩ quan và quan chức cấp cao nghe vậy thì cũng vội vàng gật đầu đáp lời.
Từ tối ngày hôm nay, Nhạn Long sẽ hoàn toàn lột xác!
Quân Vương Nhạn Long trở nên mạnh hơn!
Cùng lúc này, Tiêu Chính Văn đã trở về tiền tuyến Nam Thục.
Sau lưng anh là một trăm nghìn quân Bắc Lương và năm mươi nghìn quân Hắc Long đến để chi viện!
Lúc này, bên kia đường biên giới, đèn đuốc của đại quân Nhạn Long lờ mờ ẩn hiện.
Tiêu Chính Văn mặc chiến bào hoa văn rồng xanh, đứng trên một đỉnh núi, đưa mắt nhìn về phía rừng cây um tùm trước mắt và đại quân Nhạn Long ở phía xa.
Sau lưng, Long Nhất mặc quân trang, cung kính nói: “Chủ soái, Nhạn Long đã rút quân rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, đáp: “Bảo quân Hắc Long trở về đi”.
“Rõ”, Long Nhất đáp lời.
Đến rạng sáng, Tiêu Chính Văn gặp Hắc Long tại Sở chỉ huy quân đội Nam Thục.
Hắc Long vừa gặp đã ôm Tiêu Chính Văn rồi đấm lên ngực anh một cái, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu khá đấy! Một thân một mình đến Quốc Cung Nhạn Long, giết hết mười ba cường giả cấp chủ soái, ép cho Nhạn Long buộc phải rút quân, đại công luôn đấy!”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Hắc Long, đừng nịnh bợ tôi, gần đây thế nào rồi?”
Hắc Long lắc đầu, nói: “Vẫn thế thôi, luyện binh thật sự vô vị. Nói thật thì tôi vẫn hy vọng Nhạn Long tiến đánh, như vậy thì tôi mới có thể đưa binh lính của mình vào chiến trường thực chiến được! Kinh nghiệm quý báu như vậy rất có lợi đối với những binh lính vừa mới nhập ngũ này”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, Hắc Long nói không sai.
Hiện giờ đang là thời bình, rất nhiều tân binh không có kinh nghiệm thực chiến.
Quả thực rất cần một cuộc chiến tranh tàn khốc, cho bọn họ trải nghiệm cảm giác sinh tử, tôi luyện sát khí và dũng khí!
“Đúng rồi”.
Hắc Long dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: “Lần trước cậu nói đến chuyện muốn đối phó với Hiệp hội cấp cao chín nước, cậu suy xét thế nào rồi, lúc nào thì ra tay?”
Tiêu Chính Văn nhìn Hắc Long, cười nói: “Không vội, tôi đã bảo cơ quan tình báo Bắc Lương và người của điện Thần Long điều tra chuyện của Nhạn Long lần này rồi. Xem ra phía sau cũng do Hiệp hội cấp cao chín nước thao túng. Chỉ cần tìm được chứng cứ xác đáng thì bản soái sẽ đích thân tới trụ sở chính của Hiệp hội cấp cao chín nước!”
“Tốt! Tới lúc đó nhớ dẫn tôi theo!”
Hắc Long nghiêm túc nói.
Hai người nhìn nhau bật cười.
Sáng ngày hôm đó, Hắc Long đã dẫn một trăm nghìn quân Hắc Long trở về chiến khu Nam Lĩnh.
Mà sau khi xử lý xong chuyện ở Nam Thục thì Tiêu Chính Văn cũng trở về Tây Thục.
Thế nhưng, điều khiến cho anh bất ngờ là anh vừa về đến Tây Thục thì Liễu Thanh cũng tự mình tìm tới.
Hai người gặp mặt trong quán cà phê.
Mặt Liễu Thanh nhập tràn vẻ do dự, sau cùng dường như cũng đã hạ quyết tâm, nói: “Chủ soái Tiêu, tôi tình nguyện trở thành thuộc hạ của anh, thay anh làm việc! Đây cũng là điều mà vợ khuyên tôi. Cô ấy nói, đàn ông con trai chí lớn ở bốn phương, nếu như tôi có sức mạnh lớn thì cũng nên đền đáp cho quốc gia, do đó tôi quyết định đi theo anh. Có điều tôi muốn xin chủ soái Tiêu cho tôi chút thời gian, tôi muốn ở lại Nam Thục xử lý xong xuôi chuyện nhà họ Sư. Đợi tôi giải quyết xong thì sẽ tới tìm anh”.
Tiêu Chính Văn hiểu ý của Liễu Thanh, anh nói: “Được”.
Nghe vậy, Liễu Thanh bật cười, tảng đá lớn trong lòng cũng được trút xuống.
Anh ta còn lo lắng Tiêu Chính Văn sẽ không đồng ý.
Bây giờ xem ra quả nhiên Sư Song Song không hề sai.
Chủ soái Tiêu khoan dung phóng khoáng, hơn nữa nhân cách còn chính trực và anh minh.
Sau khi tạm biệt Liễu Thanh, Tiêu Chính Văn trở về khách sạn.
Khương Vy Nhan lo lắng cả đêm, thấy Tiêu Chính Văn bình an vô sự trở về thì kích động đến mức rưng rưng nước mắt, ôm lấy Tiêu Chính Văn nói: “Chồng à, cuối cùng anh cũng trở về rồi, em lo chết mất thôi”.
Làm gì có người vợ nào không lo lắng khi chồng mình ra trận chứ?
Việc Khương Vy Nhan lo lắng hoàn toàn là biểu hiện chân thành nhất của tình yêu.
Tiêu Chính Văn véo gương mặt trắng nõn của Khương Vy Nhan, nói: “Được rồi, không sao rồi, chúng ta trở về thôi”.
“Vâng”.
Khương Vy Nhan gật đầu.
Chiều ngày hôm đó, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cùng trở về Giang Trung.
Vừa tới Giang Trung, Tiêu Chính Văn đã nhận được điện thoại của Tần Hán Quốc.
Đầu dây bên kia, trước tiên Tần Hán Quốc biểu dương khen ngợi, sau khi bảo rằng Thiên Tử rất vui thì mới nói: “Tiêu Chính Văn, hiện giờ bốn gia tộc lớn tạm thời sẽ không ra tay với cậu. Bởi vì Thiên Tử đã hạ lệnh, nếu như bốn gia tộc lớn dám làm trái thì Thiên Tử sẽ thẳng tay xử lý. Thế nhưng, thời gian này cũng có hạn định, chỉ có ba tháng thôi. Vậy nên trong vòng ba tháng, cậu phải nắm bắt tất cả cơ hội và thời gian, không ngừng nâng cao thực lực của bản thân”.
Tiêu Chính Văn nghe vậy thì nhíu mày nói: “Ba tháng ư?”
“Đúng! Chỉ có ba tháng, đây là thời gian dài nhất mà Thiên Tử có thể giành lấy cho cậu!”
Tần Hán Quốc nói bằng giọng điệu nghiêm trọng: “Ngoài ra, tôi vẫn cần nói với cậu một chuyện, Viên Hỗn Thiên – một trong năm cụ tổ nhà họ Viên đã xuất quan rồi. Thực lực của ông ta sớm đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương vào mười mấy năm trước! Theo tình báo của chúng tôi, sau ba tháng, Viên Hỗn Thiên sẽ khiêu chiến trên võ đài với cậu! Là võ đài sinh tử! Cậu phải chuẩn bị cho tốt vào…”
Tiêu Chính Văn hít sâu vào một hơi, nói: “Ông Tần, không cần phải lo lắng, nếu như nhà họ Viên đã không biết hối cải, một lòng muốn tìm đến cái chết, vậy thì tôi sẽ cho bọn họ được toại nguyện”.
Nghe thấy lời này, Tần Hán Quốc cuống cuồng, nói: “Thằng nhóc này! Cậu không được làm bừa đâu! Viên Hỗn Thiên là cường giả Thiên Vương thật sự đấy! Hiện giờ cậu mới là Bán Bộ Thiên Vương, sao có thể…”
“Ông Tần, ai nói tôi là Bán Bộ Thiên Vương thế?”
Tiêu Chính Văn bật cười hỏi ngược lại.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó vang lên giọng nói kích động của Tần Hán Quốc: “Thằng nhóc thối tha! Lẽ nào cậu đã đột phá rồi? Cảnh giới gì thế?”
“Thiên Vương”.
Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.
Tiếp đó, đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười sảng khoái của bốn ông cụ.
“Tốt! Thằng nhóc này khá!”
“Ha ha ha! Cảnh giới Thiên Vương! Tiêu Thiên Vương! Tốt!”
“Nếu đã như vậy thì mấy ông già chúng tôi không cần phải lo lắng nữa! Có điều cậu phải giữ cho vững cảnh giới của mình! Viên Hỗn Thiên đó rất có khả năng đã là cường giả Thiên Vương huyền cấp hai sao rồi!”
Giang Vạn Long giành lấy điện thoại nhắc nhở.
Tiêu Chính Văn nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt loé lên vẻ lạnh lùng, nói: “Ông Giang, tôi biết rồi”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại, trong mắt ánh lên tia sáng sắc lạnh.
Viên Hỗn Thiên, cường giả Thiên Vương huyền cấp hai sao ư?