Cho dù ông ta thi triển chiêu thức gì cũng không tìm được điểm lực như đánh vào bông vậy.
Xoẹt!
Một tiếng phá không khí vang lên, thanh kiếm đó biến thành một thanh kiếm nhỏ chỉ khoảng ba tấc, vô số kiếm nhỏ tụ lại thành một bức tường kiếm vững chắc, mang theo sức mạnh tấn công lao đến.
Lúc này kiếm khí vô song xuyên ngang trời đất, không lọt khe hở.
Mang theo uy lực diệt thế chém một kiếm xuống.
“Đây là kiếm cảnh hay kiếm ý?”, Ngụy Vinh Kỳ nhìn Dạ Ma Thiên nhíu mày hỏi.
Long Cổ lắc đầu nói: “Không phải gì cả, thật ra trong thanh kiếm lớn đó có huyền cơ. Nếu tôi đoán không nhầm thì bản thân thanh kiếm đó có linh tính”.
“Người ngoài vũ trụ thường không thích nâng cao thực lực của mình mà là mượn sức mạnh hư vô trong vũ trụ để làm nguồn căn của sức mạnh, đây cũng tạo ra sự theo đuổi cực đoan của họ với đồ vật”.
“Nói cách khác, có thể bị cao thủ của họ mang theo bên người đều là vũ khí có linh tính”.
“Thế nên một nhát kiếm này vừa không phải là kiếm cảnh, cũng không phải là kiếm ý, mà là kiếm linh, cộng thêm có sự hỗ trợ của sức mạnh hư vô mới tạo ra được hiệu quả như vậy”.
So ra thì thuật pháp ngoài lãnh thổ quá phụ thuộc vào thực lực của bản thân nên phương thức tấn công cũng cực kỳ đơn giản.
So với sự biến hóa linh hoạt của ngoài vũ trụ, cao thủ ngoài lãnh thổ rất khó thắng khi so sánh ở cùng cảnh giới.
Long Cổ vừa dứt lời, vô số kiếm quang đang bao phủ đại tướng Dạ Xoa.
Lúc này đại tướng Dạ Xoa cũng cố gắng hết sức, phía sau ông ta xuất hiện một tòa cung điện đen tuyền, phía trên cung điện hiện lên hai chữ “Huyết Ngục”.
Dòng máu vô tận trào ra từ trong Huyết Ngục, trong khi đại tướng Dạ Xoa chữa trị vết thương cũng làm cho ông ta khôi phục một chút thể lực.
Chỉ như thế vẫn chưa thể địch lại cơn mưa kiếm như vũ bão.
“Phụt!”
Một mũi tên máu bay ra, trước ngực đại tướng Dạ Xoa bị đâm ra lỗ máu.
“Hả? Sao có chuyện này?”
Không ít người đều ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, phải biết là Huyết Ngục vừa xuất hiện, thực lực của đại tướng Dạ Xoa lại tăng lên hai cấp.
Dù là Điền Kỵ cùng ở cảnh giới Ngụy Tiên cũng rất khó làm ông ta bị thương.
Nhưng Dạ Ma Thiên vẫn chưa đạt đến cảnh giới Ngụy Tiên, chỉ mới là cảnh giới Thiên Cảnh cấp ba thôi mà đã có thể đánh hỏng cơ thể cường tráng của đại tướng Dạ Xoa?
“Hừ! Mối thù hôm nay, sau này chắc chắn sẽ trả”.
Đại tướng Dạ Xoa bị thương nặng tức giận hừ một tiếng, xoay người nhanh chóng lùi về sau, thoáng chốc đã biến mất trong màn sương máu.
Kết quả trận đấu này đã quá rõ ràng, là Dạ Ma Thiên thắng lớn.
Tin tức đại tướng Dạ Xoa của âm phủ thua trận bỏ chạy nhanh chóng lan truyền khắp vùng ngoài lãnh thổ, tất cả mọi người đều bị tin tức này làm cho kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Ông ta là đại tướng Dạ Xoa đấy, người từng dẫn dắt một trăm ngàn âm binh đánh nhau với Chúc Dung Hỏa Thần dưới trướng của Đế Tuấn, hơn nữa còn đánh lui được người kia thế mà lại bị một thanh niên đánh bại.
Trận chiến này Dạ Ma Thiên thắng rất dứt khoát, không hề dây dưa nhiều.