Cảnh giới võ đạo thì dễ mà cảnh giới tâm đạo thì khó, đây mới đúng là chân lý bất di bất dịch, một khi lĩnh ngộ được cảnh giới tâm đạo, cảnh giới võ đạo có thể một bước lên mây!
"Tiêu Chính Văn! Cậu hà cớ gì phải đối đầu đến chết với nhà họ Khổng bọn tôi, nếu cậu bắt tay với nhà họ Khổng thì cho dù là vùng ngoài lãnh thổ hay giới thế tục cũng đều nằm dưới chân chúng ta!"
Khổng Hữu Đạo đột nhiên lên tiếng thuyết phục.
“Nói nhiều như thế chẳng qua là ông đang cố gắng giữ mạng sống mà thôi, nhà họ Khổng đã từng giữ chữ tín chưa?”, giọng nói Tiêu Chính Văn vừa dứt, cây giáo lại đâm ra lần nữa!
“Tiêu Chính Văn, cậu muốn giết tôi sao?”
Tiêu Chính Văn đâm xuyên qua bụng dưới Khổng Hữu Đạo, Khổng Hữu Đạo khiếp sợ nhìn Tiêu Chính Văn, bụng dưới của ông ta xuất hiện một lỗ máu.
“Giết ông thì sao? Ông không phải là người nhà họ Khổng đầu tiên chết trong tay tôi, cũng sẽ không phải là người cuối cùng”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó lại đâm thêm một nhát giáo.
“Phụt!”
Lại thêm một lỗ máu, Khổng Hữu Đạo nhìn hai vết máu trên người mình, chỉ cảm thấy cái chết đã cận kề.
Không để Khổng Hữu Đạo hoàn hồn, Tiêu Chính Văn giơ tay lên cho ông ta một đấm khiến Khổng Hữu Đạo rơi từ trên cao xuống, sau đó một chiếc giày da giẫm lên gương mặt đầy vẻ hoảng sợ của Khổng Hữu Đạo.
“Bắt sống tôi? Ông cũng xứng sao?”
Nói rồi Tiêu Chính Văn nhấc chân lên rồi đạp lên ngực Khổng Hữu Đạo.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên, Khổng Hữu Đạo đau đớn trợn to mắt.
Mặc dù cơ thể của cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng khá mạnh nhưng không phải không có cảm giác đau, lúc này Khổng Hữu Đạo cũng bị đau dữ dội như người bình thường.
Sau mấy âm thanh đó, Khổng Hữu Đạo đã như một đống thịt nhão, nằm yên bất động.
Nhưng đôi mắt ông ta tràn đầy sự thù hận, còn hung ác nhìn Tiêu Chính Văn.
“Người nhà họ Khổng cũng chỉ có thế thôi”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nhìn Khổng Hữu Đạo nằm dưới đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy tê cả da đầu.
Đó là một trong bốn hộ vệ của nhà họ Khổng đấy.
Trước tiên không nói đến thân phận của ông ta thì với thực lực là cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm của ông ta cũng không phải là thứ người thường có thể sánh bằng.
Thông thường nếu không phải là cảnh giới cao hơn Khổng Hữu Đạo một hai bậc thì không thể nào đánh ông ta đến mức thảm hại như thế.
Dù là cùng cảnh giới, cùng lắm cũng chỉ có thể lấy mạng ông ta mà thôi, không ai dám nghĩ cơ thể ông ta lại thảm hại thành một đống thịt nhão như vậy.
Lúc này Tiêu Chính Văn kiêu ngạo đứng đó, một chân vẫn còn giẫm lên mặt Khổng Hữu Đạo, bình thản nhìn mọi người xung quanh.