Alan cười khẩy nói: “Các nước đã nhất trí rằng 1,5 tỷ người Hoa Quốc sẽ bị xử tử! Không ai được tha cả!”
Ồ!
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Chính Văn trở nên lạnh lẽo.
Thật độc ác!
Bọn họ muốn giết tất cả mọi người trong Hoa Quốc?
“Chàng trai trẻ, nể tình cậu nhường chỗ ngồi cho tôi, tôi mới cho cậu một con đường sống, những lời này nhất định không được truyền lại cho người khác!”
Ông lão nói xong lại nhấp thêm một ngụm trà.
Vẻ mặt giống như một vị cứu tinh.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Ông lão, nhưng làm sao ông biết được rằng Hoa Quốc nhất định sẽ thua trong cuộc đấu này? Chẳng lẽ Hoa Quốc vạn năm qua chiến thắng đều là do kỳ tích sao?”
Alan lắc đầu nói: “Chắc chắn sẽ thua, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, nếu bây giờ không đi thì cậu sẽ phải hối hận!”
Rõ ràng Alan đã biết được tất cả nội tình bên trong.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, xem ra lần này Hoa Quốc thực sự đang gặp khủng hoảng lớn!
Nhưng càng đến thời điểm mấu chốt thì Tiêu Chính Văn càng không thể rời đi!
Hoa Quốc là nơi anh sinh ra và lớn lên, Hoa Quốc là đức tin cả đời này của Tiêu Chính Văn!
Chỉ cần anh còn thở thì anh sẽ không bao giờ cho phép bất luận kẻ nào đặt chân tới Hoa Quốc!
Ngồi thêm một lúc nữa, Tiêu Chính Văn và Hứa Thiến mới đứng dậy rời đi.
“Anh Tiêu, thật ra có một câu tôi không biết có nên nói hay không!”
Hứa Thiến nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ khó xử.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Cô nói đi!”
Hứa Thiến do dự hồi lâu rồi mới nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, theo tôi thấy, anh nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Đêm qua sau khi tiễn anh về, tôi vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa ông nội và Từ Vĩnh Hạo, còn có một người tên Trương Lăng Phong, có nhắc đến anh”.
“Ồ? Nói gì về tôi?”
Tiêu Chính Văn không ngạc nhiên hỏi.
“Bọn họ nói sau cuộc thi võ, bất luận là thắng hay thua, Từ Thiên Thuật đều sẽ đích thân đến hỏi tội, hơn nữa, lần này anh nhất định phải chết! Anh Tiêu, Anh mau đi đi, đi càng xa càng tốt!”
Hứa Thiến đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, nói với vẻ miễn cưỡng.
“Cô không nghe thấy lời ông lão lúc nãy nói sao, bọn họ không thắng được, cũng sống không nổi! Mấy tên đáng chết đó sao có thể giết được tôi chứ? Hơn nữa, Hoa Quốc sẽ gặp rắc rối lớn, lúc đó, sao tôi có thể chỉ lo thân mình được!”
“Dù tôi có phải vua Bắc Lương hay không thì ít nhất tôi cũng là một người Hoa Quốc, tôi không thể trơ mắt nhìn lũ súc sinh đó tàn sát đồng bào chúng ta được!”
Tiêu Chính Văn kiên định nói.
Thấy Tiêu Chính Văn kiên quyết như vậy, Hứa Thiến cũng cứng họng.
Trong hai ngày tiếp theo, thế lực các bên đều đã ổn định, dù sao thì cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng vừa bị giết, nên không ai dám gây thêm chuyện vào lúc này.