Phải biết rằng, trước khi Lão Tử ra khỏi cổng Hàm Cốc, Khổng Khưu tự mình quỳ trước cổng bảy ngày bảy đêm đợi Lão Tử, hơn nữa chỉ để trở thành đệ tử có tên của Lão Tử.
Nhưng kết quả Lão Tử lại xem thường, chế giễu Khổng Khưu.
Khổng Khưu quỳ bên trong, nhưng ngay lúc nhìn thấy Khổng Khưu, Lão Tử nhắm mắt lại, giả vờ không nhìn thấy bỏ mặc Khổng Khưu ở đó.
Chỉ điều này thôi thì địa vị của Vương Hử đã cao hơn Khổng Khưu rồi.
Sau khi Hắc Bá kể những chuyện cũ này xong, mấy người Long Hình đều ngạc nhiên không thôi, không ngờ truyền thuyết đều là thật.
“Ân sư mắt nhìn tinh tường, sao có thể bị tiểu nhân gian xảo như Khổng Khưu che mắt được chứ?”
Vương Hử nói.
“Tiền bối, vậy ông đến đây là vì…”, Hắc Bá đi thẳng vào vấn đề chính.
“Dĩ nhiên tôi đến gặp đồng đạo”, nói rồi Quỷ Cốc Tử chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.
Thấy thế mọi người đều ngạc nhiên há hốc mồm.
Nhất là Hắc Bá và Viên Thiên Canh, hai người đều ngơ ngác.
Ông ta là Quỷ Cốc Tử đấy, ngay cả Khổng Khưu cũng không nhận nổi một cái chắp tay của ông ta, vậy mà bây giờ ông ta lại chắp tay cúi đầu với Tiêu Chính Văn?
“Trận pháp không gian của cậu Tiêu quả nhiên vô cùng mạnh, ngay cả tôi khi xem cũng tự cảm thấy hổ thẹn. Tôi chỉ từng nhìn thấy thuật ảo diệu như vậy từ gia sư năm đó, bội phục”.
Lời này của Quỷ Cốc Tử dĩ nhiên là đang khen ngợi Tiêu Chính Văn.
Dù sao đó cũng chỉ là một trận pháp không gian rất bình thường, nhưng Tiêu Chính Văn sử dụng lại có hiệu quả rất thần kỳ.
“Tiền bối quá khen”, Tiêu Chính Văn chắp tay đáp lại.
“Ừ!”
Quỷ Cốc Tử gật đầu nói: “Thật ra lần này đến đây tôi còn muốn hóa giải một số ân oán”.
Đến lúc này Quỷ Cốc Tử mới nói rõ nguyên nhân mình đến.
“Người tiền bối nói là cụ tổ của nhà họ Khổng đó à?”, Hắc Bá nhíu mày đoán.
“Nếu chỉ một mình ông ta thì tôi sẽ không tự mình đến”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn để Quỷ Cốc Tử ngồi bên cạnh mình.
Quỷ Cốc Tử vừa ngồi xuống, bầu trời xuất hiện nhiều đám mây ngũ sắc.
Vô số ánh sáng chiếu xuống, mọi người như thể đều nghe thấy tiếng chuông và tiếng trống của triều đình.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Tần Lương Ngọc đều ngạc nhiên.
Không ngờ Vương Hử lại đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết đó – Chân Tiên.
Cũng chỉ có Chân Tiên xuất hiện mới gây ra hiện tượng này.
“Thật ra người nhà họ Khổng kia vốn dĩ tên là Khổng Cập và một vài người nữa, kiếm sĩ Hoàng Kim của Thánh Giáo Đình, Thiên Hòa Chân Quân của núi Bắc Đế Long, Phàm Trần Tử của Đông Hải Ngao Lai”.
Quỷ Cốc Tử nói ra hàng loạt cái tên.
Thật ra những người này đều là người đến Chư Thiên Thần Giới cầu xin thuật bất tử, hơn nữa những người này đều ở cảnh giới Ngụy Tiên đỉnh cao.