Một luồng khí Đế Vương từ xa xưa không ngừng tuôn ra vào không khí, sau khi Tiêu Chính Văn vung tay lên thì lập tức tụ lại chỗ kiếm Tần Vương.
“Nhân Hoàng!”
Lý Chính Đạo lẩm bẩm nói.
“Cái gì? Nhân Hoàng?”, nghe thế Khổng Thiên Tường vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Lý Chính Đạo.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn là cảnh giới Nhân Hoàng?
Không thể nào!
Sau đó Khổng Thiên Tường lập tức phủ nhận suy nghĩ không thực tế này, sức mạnh của cảnh giới Nhân Hoàng đáng sợ đến mức nào?
Nếu Tiêu Chính Văn có thực lực đó thật thì sao lại phải phí lời với một người gác cửa trước Ngọc Khuyết Cung chứ?
“Thời kỳ xa xưa, Chuyên Húc, Đế Cốc, Hiên Viên Hoàng Đế đều là Nhân Hoàng. Tất cả mọi người chỉ biết Đế Tân là Nhân Hoàng cuối cùng của Hoa Quốc, nhưng rất ít người biết Doanh Chính Diệc là Nhân Vương, hơn nữa ông ta mới là vị Nhân Hoàng cuối cùng của Hoa Quốc”.
“Nhân Hoàng truyền thừa hơn mấy chục ngàn năm, khí vận của các Đế Hoàng đều dồn hết vào gia tộc họ Doanh, thế nên hoàng đạo của kiếm Tần Vương vượt xa các thần binh khác”.
Lý Chính Đạo nhìn chằm chằm vào kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn, không khỏi tán tụng.
Đúng lúc này, một kiếm cắt ngang hư không chém thẳng về phía người đàn ông trước cửa Ngọc Khuyết Cung đó.
“Keng!”
Trong lúc hoảng hốt, người đàn ông trung niên vội giơ kiếm lên đỡ đòn, chỉ một đòn tấn công đã khiến mọi người hoa mắt choáng đầu, người đàn ông đó loạng choạng lùi về sau mười mấy bước.
“Cậu… đây…”
Người đàn ông trung niên không dám tin ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn, bởi vì mặc dù đòn tấn công vừa rồi không làm ông ta bị thương, nhưng kiếm Tử Hà trong tay ông ta lại xuất hiện vết nứt.
Đây là thần binh đấy, Tiêu Chính Văn chỉ đánh ra một đòn lại khiến thân kiếm Tử Hà xuất hiện vết nứt?
“Cậu Tiêu, xin hãy giơ cao đánh khẽ”.
Lúc này trong Ngọc Khuyết Cung bỗng vang lên một tiếng thảng thốt.
Có vẻ như uy thế của đòn tấn công vừa rồi đã khiến người trong Ngọc Khuyết Cung hơi kiêng dè.
Lúc trước Tiêu Chính Văn vẫn chưa thể phát huy được hết uy lực của kiếm Tần Vương, chỉ sợ gây ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa một khi không kiểm soát tốt thì sẽ khiến thế tục biến thành núi xác biển máu.
Ở ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không lo lắng đến chuyện này, thế nên chỉ một cái vung tay đã kích phát hoàn toàn khí vận Đế Vương trong kiếm Tần Vương.
Cho dù là năm đại danh sơn của thế tục hay Ngọc Khuyết Cung ở ngoài lãnh thổ đều không thể chịu được sự thảo phạt của khí vận Đế Vương.
Nếu Tiêu Chính Văn có thể sử dụng khí vận Đến Vương một cách tự nhiên thì khi trận chiến này kết thúc, e là Ngọc Khuyết Cung đã biến thành một đống nát vụn từ lâu.
Thế nên trưởng lão canh giữ trong Ngọc Khuyết Cung không dám mạo hiểm, chỉ đành cầu xin Tiêu Chính Văn.
“Không ngờ Ngọc Khuyết Cung cũng có lúc phải chịu thua?”
Nói rồi Chu Chấn Long hơi kiêng dè nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn hơi rung kiếm Tần Vương trong tay, cười nhạo nói: “Ồ? Bảo tôi dừng tay? Chẳng phải lúc nãy các ông còn muốn trấn áp tôi bằng thần binh đó sao?”