Lúc này, Đông Vực tĩnh lặng như tờ, ngay cả Kiếm Thánh bị Tiêu Chính Văn đánh cho rớt đất cũng hoàn toàn ngơ ngẩn!
Ông ta đờ đẫn nhìn bàn tay đã nứt toác ra của mình, một tay còn lại ôm lấy bên má bị đánh gần như nát nhừ, sau đó lại liếc nhìn thanh kiếm đã hoá thành một điểm bé tí xíu ở phía chân trời!
Chưa nói tới việc một nhát kiếm cộng thêm một cái tát đã hoàn toàn hoá giải được toàn bộ thế công kích của ông ta, vậy mà còn đánh cho ông ta ngã cả xuống đất!
Mặc dù đây chỉ là một cái tát mà thôi, thế nhưng hàng chục nghìn năm nay, ai dám tát lên mặt Kiếm Thánh, ai có thể đánh được lên mặt ông ta?
Lúc này, cả vùng ngoài lãnh thổ yên lặng tới độ có thể nghe được cả tiếng kim rơi!
Tất cả mọi người đều đang quan sát trận chiến này, hơn nữa, bọn họ đều hiểu rõ thực lực của Kiếm Thánh, ông ta là kẻ mạnh nhất của Vạn Kiếm Cốc!
Thực lực và bá khí mà Tiêu Chính Văn bộc lộ ra lúc này đủ để khiến cho tất cả mọi người đều phải chấn động!
“Tiêu Chính Văn này thật sự tới từ thế tục ư?”
“Chắc chắn cậu ta không tới từ một thế lực lớn nào đấy ở vùng ngoài lãnh thổ đó chứ?”
Vào lúc mọi người đang âm thầm suy đoán, Tiêu Chính Văn lại tung ra thêm một cái tát nữa!
“Bốp!”
Một cái tát đánh cho Kiếm Thánh lọt thỏm vào sâu trong lòng đất!
Mặc dù chỉ là một cái tát mà thôi, thế nhưng lại đánh nát nhừ nửa bên thân người của Kiếm Thánh!
Không để cho Kiếm Thánh hoàn hồn trở lại, một lực hút khủng bố hút ông ta từ trong lòng đất vào trong tay của Tiêu Chính Văn!
“Soạt!”
Tiêu Chính Văn thẳng thừng túm lấy cổ của Kiếm Thánh, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Có phải Điền Kỵ cử mấy người tới đây không? Nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc ông ta đã nói với mấy người tôi bị Tả Phượng Kiều đánh cho trọng thương rồi, vậy nên mới chạy về vùng ngoài lãnh thổ, đúng không?”
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Kiếm Thánh!
“Kiếm Thánh? Dựa vào ông mà cũng dám tự phong mình làm thánh sao? Ông chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi, cho tới lúc chết ông cũng chỉ là quân cờ trong tay người khác!”
“Cao ngạo tự mình xưng thánh, rõ ràng quá đỗi nực cười!”
Kiếm Thánh lúc này ba hồn đã bị doạ sợ mất hai, bảy vía cũng đi đâu mất sáu.
“Cậu Tiêu… xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi… tôi không nên tin theo lời của Điền Kỵ! Tôi… tôi có thể giúp cậu giết Điền Kỵ, chỉ cần…”
Không đợi Kiếm Thánh nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng ngắt lời: “Hừ, Tiêu Chính Văn tôi mà cũng cần ông giúp đỡ sao?”
“Ông quá đề cao bản thân rồi, giống như những lời ông nói khi trước, ở trong mắt tôi, ông chẳng qua chỉ là một con kiến không có giá trị mà thôi!”
Vừa nói dứt lời, Tiêu Chính Văn dồn lực lên đầu ngón tay, rắc một tiếng, cổ của Kiếm Thánh bị Tiêu Chính Văn bẻ gãy!
Khi đầu người rớt xuống, trong lòng tất cả mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ đều trầm lặng!