Chương 159: Phong tỏa tập đoàn Thiên Thái!
Lúc này, một bóng người xuất hiện ở cửa, trầm giọng nói: “Đủ rồi!”
Ninh Dương bước vào, lạnh lùng liếc nhìn Ninh Kỳ Nhi, sau đó nhìn Khương Vy Nhan đang quỳ trên mặt đất.
Ninh Kỳ Nhi nhíu mày, nhìn Ninh Dương với ánh mắt không hài lòng, nói: “Anh, không phải anh nói để cho em xử lý bọn chúng sao?”
Ninh Dương nói: “Anh đồng ý với em, đương nhiên sẽ không nuốt lời, nhưng không phải bây giờ! Bây giờ anh vẫn chưa nhậm chức thiếu tá, nếu như xảy ra bất kỳ chuyện gì, Hàn Lợi Dân đều có thể tới bắt anh! Hiểu không?”
Ninh Kỳ Nhi bất mãn, tức giận trợn mắt liếc nhìn Khương Vy Nhan, trầm giọng nói: “Xem như cái mạng của con gái cô lớn!”
Nói xong, Ninh Kỳ Nhi xoay người rời khỏi nhà kho nhỏ.
Ninh Dương ở lại, nhìn Khương Vy Nhan lúc này đang sợ hãi ôm chặt Na Na vào trong lòng, nói: “Cô chỉ có thời gian hai ngày để suy nghĩ, nói ra tung tích của Tiêu Chính Văn, nếu không, trong bữa tiệc nhậm chức thiếu tá của tôi, cô và con gái cô sẽ trở thành vật đấu giá, gửi ra nước ngoài, trở thành nô lệ, cô hiểu không?”
Khương Vy Nhan cắn chặt môi đến bật cả máu, ánh mắt tức giận và căm phẫn nhìn chằm chằm Ninh Dương, nói: “Đại úy Ninh Dương, dù cho anh hỏi tôi câu này một trăm lần, tôi cũng sẽ nói tôi không biết Tiêu Chính Văn đang ở đâu!”
Ninh Dương cười lạnh lùng, nói: “Tốt lắm! Hi vọng hai ngày sau cô vẫn nói được những lời như vậy”.
Nói xong, Ninh Dương xoay người rời đi, cửa sắt nhà kho đóng lại vang lên một tiếng ầm vang.
“Na Na, Na Na, không sao rồi, nhìn mẹ đi, nhìn mẹ đi được không con?”, Khương Vy Nhan lo lắng vuốt ve gò má nhỏ của Na Na, phát hiện khuôn mặt của cô bé nóng bừng bừng.
Na Na yếu ớt mở mắt, giọng nói cũng rất nhỏ bé: “Mẹ ơi, đầu Na Na đau quá, Na Na mệt quá, lúc nào bố mới đến cứu chúng ta về vậy…”
Khương Vy Nhan ôm chặt Na Na, từng giọt nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào nói: “Sẽ tới! Bố nhất định sẽ tới, bố đã đồng ý với chúng ta rồi…”
Còn ở bên này.
Sau khi gia đình Khương Vy Nhan bị Ninh Kỳ Nhi bắt đi, Tu Hà còn xảy ra thêm vài chuyện.
Bảo vệ riêng của Ninh Dương với năm chiếc xe jeep quân sự dừng lại một cách tàn bạo trước cửa của tập đoàn Thiên Thái!
Những binh lính mặc đồng phục, được trang bị vũ khí đầy đủ, nhanh chóng nhảy xuống xe, phong tỏa tất cả các lối ra vào của tập đoàn Thiên Thái!
Đội trưởng cấp bậc thiếu úy xỏ ủng bước vào sảnh trước của tập đoàn Thiên Thái, trên má có một vết sẹo sâu, trông rất hung ác và dữ tợn!
“Bảo Trịnh Thiên Thái cút xuống đây!”, thiếu úy đó lạnh lùng hét lớn!
Các cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy binh lính đột nhiên xông vào bị dọa cho sợ mất mật, vội vàng bấm điện thoại lên phòng họp.
Trịnh Thiên Thái đang trong cuộc họp chuyển đổi mô hình công ty với các đường chủ dưới trướng, lúc này ông ta nhận được cuộc gọi từ quầy lễ tân liền kinh ngạc nhíu mày.
“Sao thế, Thiên Gia, sao sắc mặt khó coi vậy?”, một người anh em nhìn thấy sắc mặt Trịnh Thiên Thái rất tệ liền hỏi.
Trịnh Thiên Thái cau mày, gần như ngay sau đó, ông ta nói với đám người này: “Mấy người lập tức rời khỏi tòa nhà này, tìm mọi cơ hội để rời khỏi đây! Nhớ kỹ, nhất định phải đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà tìm thiếu tá Hàn Lợi Dân, nói rằng anh Tiêu và vợ anh ấy xảy ra chuyện lớn rồi! Bảo anh ta nhất định phải tới ứng cứu!”
Những đường chủ này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã nhìn thấy Trịnh Thiên Thái đứng dậy đi ra khỏi phòng họp!
Tuy nhiên, bọn họ đều là những anh em trung thành dưới trướng Trịnh Thiên Thái, có những lời không cần nói nhưng đã lập tức hiểu được, bọn họ nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng họp!
Trịnh Thiên Thái đưa theo trợ lý vội vàng đến sảnh trước, nhìn thấy vị đội trưởng đã đứng đó đợi một lúc lâu, lập tức cúi đầu cười nói: “Trưởng quan, không biết đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiếu úy lạnh lùng nhìn Trịnh Thiên Thái đi tới, giơ chân lên, đá vào ngực ông ta, khiến ông ta bay ra ngoài, đập mạnh vào bàn trà bên cạnh quầy lễ tân, khiến bàn trà vỡ thành nhiều mảnh!
Trong phút chốc, tất cả nhân viên ở sảnh trước đều hoảng sợ!
Thiên Gia bị đánh rồi!
“Theo lệnh của đại uy Ninh Dương, bắt hết tất cả bọn họ lại! Không được phép thả bất kỳ ai đi!”, thiếu úy đó hét lớn!
Ngay sau đó, từng đội binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ lao vào, nhanh chóng giành quyền kiểm soát toàn bộ tòa nhà!
Mặt mày Trịnh Thiên Thái u ám, muốn bò dậy nhưng lại bị một binh lính dí súng vào đầu!
Trịnh Thiên Thái cau mày, nhìn thiếu úy đang bước từng bước về phía mình, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Trưởng quan, có phải có hiểu nhầm gì rồi không? Tôi không có xung đột gì với đại úy Ninh Dương! Nếu như tôi có chỗ nào không cẩn thận đắc tội với đại úy, mong trưởng quan nhắc nhở, tôi nhất định sẽ mang quà tới tận cửa xin lỗi!”
Thiếu úy đó lạnh lùng nhìn Trịnh Thiên Thái, sau đó đạp lên đầu ông ta, khiến cả khuôn mặt ông ta áp sát vào tấm kính vỡ của bàn trà ở trên mặt đất!
Ngay lập tức, mảnh kính vỡ đâm thẳng vào da thịt trên mặt của Trịnh Thiên Thái khiến ông ta đau đớn vô cùng, cả người co quắp lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm!
Tuy nhiên, Trịnh Thiên Thái không kêu lên một tiếng nào!
Thiếu úy đó cười khẩy, nói: “Cứng đầu lắm! Tôi thích sự cứng đầu của ông đấy! Trịnh Thiên Thái, tôi biết ông là người giỏi nhất của thế giới ngầm ở Tu Hà! Tuy nhiên, hôm nay, ở trước mặt tôi, ông chỉ là một đống rác rưởi, là một kẻ vô dụng! Tôi muốn giết ông thì chỉ cần một phát súng là xong!”
“Trưởng quan, tôi thật sự không biết mình đã đắc tội gì với đại úy Ninh Dương, xin trưởng quan nhắc nhở”, Trịnh Thiên Thái quỳ trên mặt đất, máu me đầy mặt nhưng ông ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, hỏi câu này.
Thiếu úy đó thả lỏng chân, dựng thẳng mũ chiến của mình lên, lạnh lùng nói: “Ông không đắc tội với đại úy Ninh Dương, chỉ là đại úy Ninh Dương muốn thêm chút màu sắc cho bữa tiệc nhậm chức của mình thôi! Ồ, đúng rồi, nghe nói ông còn quen biết với Tiêu Chính Văn, đấy là cái sai lớn nhất của ông, đại úy Ninh Dương muốn tiêu diệt Tiêu Chính Văn, vậy thì đương nhiên những người có quan hệ với anh ta đều sẽ bị liên lụy, muốn trách thì phải tự trách bản thân ông ấy, vì sao lại quen biết với con chó hoang đó chứ?”
Trước khi xuống đây Trịnh Thiên Thái đã mơ hồ đoán được, lúc này ông ta lập tức phủ nhận: “Trưởng quan, tôi thề với trời, tôi và Tiêu Chính Văn không có bất kỳ quan hệ gì”.
Thiếu úy đó cười khẩy, dùng báng súng đập vào trán Trịnh Thiên Thái một cái, quát: “Nhiều lời thế làm gì! Bắt hết bọn chúng đi!”
Trong tích tắc, binh lính bắt đầu kiểm soát tòa nhà và các đại sảnh, các đường chủ muốn chạy trốn cũng bị bắt lại, ném trên mặt đất!
Trịnh Thiên Thái nhìn thấy bọn họ bị bắt lại, trong lòng rất lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Sao mấy người cũng bị bắt rồi?”
Các đường chủ đó nói: “Thiên Gia, không có cách nào cả, tất cả lối ra vào đều có binh lính canh giữ, không thể nào ra ngoài được!”
“Xong rồi, xong rồi, lần này xong thật rồi”, Trịnh Thiên Thái rất lo lắng, không có ai thoát ra thì sẽ không có ai truyền tin được!
“Nhưng mà Thiên Gia yên tâm, một đàn em đi theo tôi, kỹ năng rất lợi hại, cậu ấy có lẽ đã trốn thoát ra ngoài rồi”, một đường chủ trong số đó ngồi khom lưng ôm đầu, nhỏ giọng nói.
Trịnh Thiên Thái lập tức căng thẳng, nói: “Hi vọng là như vậy”.
Lúc này, hai binh lính chạy tới, vừa hành lễ vừa hét lớn: “Trưởng quan, một tên bỏ chạy”.
“Gì cơ? Một tên bỏ chạy? Mấy người làm cái gì vậy!”, thiếu úy đó trừng mắt phẫn nộ, hét lớn: “Còn ngây ra đấy làm gì, không mau đuổi theo! Nhất định phải bắt về cho tôi!”
Sau đó, hắn quay đầu liếc nhìn đám người đang ngồi xổm trước mặt, hắn đi tới đạp cho bọn họ vài cái, gầm lên một tiếng: “Nói cho tôi biết, kẻ vừa chạy thoát là ai? Là ai?”
Tuy nhiên, đám người này rất cứng rắn, hoặc là nói không biết, hoặc là ngậm miệng như hến không chịu nói.