“Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu mà còn dám tuỳ ý sử dụng thuật pháp sinh tử luân chuyển?”
Tiêu Chính Văn nói rồi vung tay ra, cả thế giới lại trở về trạng thái bình lặng!
Hai hình thái cực âm dương cũng biến mất tăm cùng một lúc!
“Chuyện này không thể nào! Tôi không tin!”
Hai mắt Abe Seimei đỏ ngầu và trợn trừng như muốn nứt ra!
“Thật ra cả một đời người, sống hay chết đều là một loại luân hồi, từ lúc sinh ra con người đã tiến về phía cái chết, mà cái chết lại chính là một dạng bắt đầu của sự sống!”
“Mà ông lại cho rằng có thể lấy sức mạnh luân hồi sinh tử này để kiểm soát sự sống cái chết của người khác, đó chẳng phải là ảo tưởng hay sao?”
Tiêu Chính Văn tiến lên trước một bước, tung ra một cú đấm với biểu cảm hết sức bình tĩnh!
Cú đấm này không hề mang theo sức mạnh thật sự, chỉ nhẹ nhàng dừng ngay trước mặt của Abe Seimei!
“Người đứng số một Vy Hào cũng chỉ tới thế mà thôi!”
Tiêu Chính Văn nói xong thì quay người đi, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Abe Seimei!
Cảnh tượng này gần như khiến cho tất cả mọi người đều ngỡ ngàng!
Vốn dĩ bọn họ còn cho rằng sẽ có một trận đại chiến chấn động, thế nhưng ai mà ngờ được lại kết thúc với kết cục như thế này!
Tiêu Chính Văn không hề giết Abe Seimei chẳng phải do anh nhân từ mà là do ông ta không xứng!
Điều này giống như cách biệt giữa một người trưởng thành và một con kiến, không có một người nào phải dồn tâm sức đi giết một con kiến, bởi vì kiến căn bản chẳng thể tiến vào trong tầm mắt của người trưởng thành!
Mà những người Vy Hào tới xem Abe Seimei chiến đấu, không một ai là không quỳ xuống gào khóc!
Vị thần không thể chiến thắng trong lòng bọn họ lại bại trong tay của Tiêu Chính Văn theo cách như vậy!
Mặc dù bọn họ đều cảm thấy không cam tâm, thế nhưng đây chính là sự thật, bất cứ ai cũng chẳng thể phản bác!
Ngay cả Abe Seimei cũng không còn vẻ ngạo mạn như khi trước, người trước mắt, dù là tài hoa hay là khí chất thì đều vượt xa ông ta!
Mà thực lực thì càng đủ để áp chế ông ta!
Trận chiến này, ngay từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc chỉ trong khoảnh khắc mà thôi, từ đầu chí cuối, tất cả chiêu thức của ông ta đều nực cười như đứa trẻ ba tuổi ở trong mắt Tiêu Chính Văn!