Nhìn một cô gái xinh đẹp gần trong gang tấc như vậy lại không thể ra tay, loại cảm giác này rõ ràng là một sự giày vò.
“Những thứ chúng tôi có thể làm chỉ là giúp anh giết người, nếu như anh muốn cô ta chết thì tôi có thể tiễn cô ta lên đường ngay lập tức! Còn nếu muốn cô ta sống, tôi khuyên cậu chủ Đông Phương đợi thêm một chút!”
“Đợi! Đợi cái rắm!”
Trong mắt Đông Phương Viêm chằng chịt tơ máu, bảo hắn đợi ư?
Ngay cả một phút hắn cũng không đợi nổi nữa rồi!
“Một người ở trong trạng thái căng thẳng cao độ sẽ không trụ nổi lâu đâu, chưa đến hai tiếng đồng hồ cô ta sẽ kiệt sức, tới lúc đó chúng ta mới có cơ hội!”
Karle nhìn Khương Vy Nhan, bình thản lên tiếng.
Khương Vy Nhan nhếch miệng, hai mắt nhìn Karle đầy vẻ hận thù.
Hắn nói không sai, Khương Vy Nhan hiện chỉ đang cố tỏ ra cứng rắn, từ sáng qua trưa cho tới tận bây giờ, Khương Vy Nhan chưa uống một ngụm nước, chưa ăn một hạt cơm nào.
Đừng nói là hai tiếng, đối với cô mà nói, chỉ một tiếng đồng hồ thôi cũng đã dài đằng đẵng rồi!
Karle ra hiệu bằng ánh mắt cho Rode, hai người mượn cớ ra ngoài tuần tra rồi rời khỏi phòng khách.
Lúc đi ra ngoài sân, bước về phía cửa chính, Rode nhỏ giọng nói với Karle: “Hành vi của Đông Phương Viêm hơi thái quá rồi, chúng ta không phải chó săn của anh ta!”
“Chỉ cần biết được tung tích của Âm Dương Tôn từ phía Tiêu Chính Văn, lấy trái tim rồng về, tên này sẽ trở nên vô dụng thôi, hơn nữa còn phải giết anh ta và La Hải Bằng để diệt khẩu!”
“Trước mắt đừng ra tay với anh ta, ban nãy anh suýt thì phạm phải sai lầm lớn rồi đấy!”
Karle nói với giọng điệu bình tĩnh.
“Hừ! Nếu như không phải cấp trên bức ép, tôi…”
“Xuỵt!”
Karle đột nhiên cảnh giác nhìn khắp xung quanh.
Ban nãy ở góc Tây Bắc đột nhiên truyền đến âm thanh “sột soạt”, đây tuyệt đối không phải là tiếng gió!
Mà là âm thanh người đi ủng da giẫm lên trên lá!
“Có lẽ người của Tiêu Chính Văn tới rồi!”
Karle nhìn về hướng Đông Nam, trên mặt nở nụ cười.
“Lát nữa cho La Hải Bằng đi làm bia đỡ đạn, chúng ta đỡ phải ra tay!”
Rode nói với giọng điệu ác độc.
Karle khẽ gật đầu làm ra vẻ như không có gì, đi cùng Rode trở lại căn biệt thự.
Lúc này ở tập đoàn Vy Nhan.
Khi mặt trời sắp lặn, điện thoại của Long Nguyệt cuối cùng cũng đổ chuông.
“Tôi là Long Nguyệt!”