“Hừ, cho dù nhà họ Khổng không ra tay thì người khác cũng sẽ ra tay, vì trường sinh bất tử là ước mơ của tất cả mọi người!”
“Cuộc đời mỗi người chỉ được sống một lần, để có thể sống tiếp, ai còn quan tâm đến mạng sống của người khác?”
Không ít trưởng lão cùng thời đại với Khương Thiên Vũ cũng bắt đầu thở dài.
Mặc dù bọn họ sẽ không bao giờ cúi đầu trước Chư Thiên Thần giới, nhưng trong lòng họ vẫn luôn khao khát cuộc sống vĩnh hằng.
Dù sao đứng trước sinh tử, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.
Ngay cả nhà họ Khổng vốn tôn nghiêm cũng không ngần ngại xé bỏ lớp ngụy tạo, công khai đứng về phía Chư Thiên Thần Giới, thì những thế lực khác lại càng không thể cưỡng lại được sự cám dỗ này.
Phía Thánh Giáo Đình đã tuyên bố từ nay về sau không liên quan gì đến Chư Thiên Thiên Giới, sẽ không là kẻ thù của Chư Thiên Thần Giới nữa.
Tin tức này vừa truyền ra đã náo động cả vùng ngoài lãnh thổ.
Mặc dù tin tức này không nói rõ ràng, nhưng cũng thể hiện ý định quy phục Chư Thiên Thần Giới.
“Cậu Tiêu, thế cục bây giờ ngày càng bất lợi cho chúng ta, phải mau chóng tìm cách giải quyết mới được!” Hắc Bá đứng ngồi không yên, sốt ruột nhìn Tiêu Chính Văn.
Nếu cứ tiếp tục đà này, không bao lâu nữa Chư Thiên Thần Giới sẽ có thể chinh phục toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ mà không cần đổ máu!
“Những Ngụy Tiên này có lai lịch thế nào?” Tiêu Chính Văn trầm giọng nói, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Suy cho cùng chỉ cần những người này không làm quá đáng, hoặc không đụng đến giới hạn của Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn vẫn không muốn ra tay tàn ác với họ.
Nhưng tình hình bây giờ đã không cho phép Tiêu Chính Văn nhân từ nữa, dù sao sau khi vùng ngoài lãnh thổ bị thu phục, Chư Thiên Thần Giới chắc chắn sẽ tấn công vào giới thế tục.
Nhưng hiện giờ mấy người này đều đứng về phía Chư Thiên Thần Giới, cũng tốt hơn nhiều so với việc đột ngột trở mặt lúc Chư Thiên Thần Giới và thế tục khai chiến.
Kẻ địch ngoài mặt ít nhất sẽ không đâm mình một nhát sau lưng, kẻ địch trong âm thầm mới là kẻ khó đối phó nhất.
“Ngay cả tôi cũng không rõ nội tình của đám người này, thật ra trong số họ đa số đều là người ở thời kỳ Xuân Thu, ngay cả tôi gặp được cũng phải gọi đối phương một tiếng tiền bối”, Hắc Bá bất lực nói.
Đừng thấy Hắc Bá là người nhà họ Doanh, cũng là quản lý cấp cao của vùng ngoài lãnh thổ mà lầm, những người vượt xa thời đại của ông ta, ông ta cũng khó tiếp xúc nữa chứ huống gì biết rõ nội tình bên trong.
Nhất là đám người đó đã đạt đến cảnh giới Ngụy Tiên đỉnh cao rồi, dù là Hắc Bá cũng phải cung kính khi ở trước mặt đối phương.
“Cậu Tiêu, bên ngoài có người muốn gặp”, đúng lúc này Lý Bạch sải bước đi vào nói với Tiêu Chính Văn.
Ông ta luôn canh gác ở cửa núi của Đế Khư, trước đó có một ông lão bỗng đến ngoài của Đế Khư, hơn nữa vừa nhìn thấy ông lão này, Lý Bạch cảm thấy có gì đó không ổn.
Hay nói cách khác ngay cả Lý Bạch cũng cảm nhận được cảm giác bức bách với khí tức của đối phương, chứng tỏ thân phận của đối phương không tầm thường.