Chương 511: Gặp Thiên Tử
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan đang ngủ ngon lành bên cạnh, anh nở nụ cười hạnh phúc.
Ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên gò má trắng nõn của Khương Vy Nhan, nhìn rất hấp dẫn.
Cũng đúng lúc này, điện thoại của anh khẽ rung lên.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn Long Nhất gửi, nội dung rất ngắn gọn, nhưng lại khiến anh phải nhíu mày.
“Chủ soái, Long Kinh có biến, Thiên Tử triệu kiến anh”.
Tiêu Chính Văn đọc tin nhắn xong, gần như không nghĩ nhiều, anh ngồi dậy, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mặc bộ quân phục ở đầu giường, sau đó quay đầu nhìn Khương Vy Nhan vẫn đang say giấc nồng, anh cúi xuống hôn khẽ lên trán cô, nói: “Vy Nhan, chờ anh về nhé”.
Dứt lời, anh lấy giấy bút để lại lời nhắn ngắn gọn rồi rời khỏi biệt thự Thương Hải Số Một.
Ở cổng biệt thự, từ Long Nhất đến Long Bát đã tập hợp xong xuôi.
“Chủ soái, Long Kinh có biến, sáng nay Thiên Tử triệu kiến anh!”
Long Nhất vội vàng bước tới, lấy áo choàng màu đen ra khoác lên người Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Nếu không phải biên giới có loạn hoặc chuyện lớn, thì Thiên Tử sẽ không vô duyên vô cớ triệu kiến chúng ta như vậy”.
Sắc mặt Long Nhất cũng rất nghiêm trọng, đáp: “Tôi không rõ, không có bất cứ thông tin nào được tiết lộ cả”.
Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì nhíu mày, trầm tư một lát rồi nói: “Truyền lệnh của tôi, năm mươi nghìn quân Bắc Lương trú đóng ở Tu Hà trấn thủ tại chỗ, án binh bất động! Hai trăm năm mươi nghìn binh lính Bắc Lương còn lại lập tức khởi hành, trở về Bắc Lương!”
“Thông báo với tứ đại Long Tôn của điện Thần Long, cùng với các anh em, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với tình huống đột xuất!”
“Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bảo tứ đại Long Tôn toàn quyền chỉ huy điện Thần Long!”
“Tám người các anh về Long Kinh với tôi, gặp mặt Thiên Tử!”
Nghe xong một loạt mệnh lệnh, sắc mặt tám long tướng đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Chủ soái, anh phát giác ra điều gì sao?”
“Chủ soái, liệu có phải là vì Xích Diệm Vương không?”
“Chủ soái, chúng ta tuyệt đối không thể khoanh tay chờ chết! Nếu Xích Diệm Vương dám cướp quân quyền của chủ soái, chúng tôi sẽ…”
“Câm miệng!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Hãy nhớ bộ quần áo trên người các anh, cả sứ mệnh và chức trách của các anh nữa!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người lên xe.
Một hàng bốn chiếc xe nhanh chóng lái tới sân bay quân sự của Tu Hà.
Chín người lần lượt lên ba chiếc máy bay trực thăng quân sự.
Cánh quạt rít gào, ba chiếc máy bay trực thăng bay thẳng lên trời.
Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, trong mắt bắn ra tia lạnh lẽo, cúi đầu nhìn Tu Hà rộng lớn bên dưới.
“Vy Nhan, chờ anh về nhé”.
Hai tiếng sau.
Ba chiếc máy bay trực thăng quân sự chậm rãi hạ cánh xuống một sân bay quân sự của Long Kinh.
Đám người Tiêu Chính Văn bước từ trên trực thăng xuống, bốn phía sân bay lập tức tràn vào các binh lính có vũ trang, trong tay cầm súng, bao vây bọn họ lại.
Tiêu Chính Văn thấy vậy thì nhíu mày, đáy mắt tràn ngập sự lạnh lẽo.
Long Nhất đến Long Bát lập tức tiến lên, tức giận gầm: “Làm cái gì vậy? Các người mù à? Không biết chủ soái Bắc Lương sao?”
Nhưng.
Mấy trăm binh lính vũ trang đầy đủ này vẫn bất động.
Cùng lúc đó, một thiếu tướng mặc quân phục một sao trên vai bước từ sau đám người tới.
Nhìn huy hiệu ở ngực bọn họ, là cấm vệ quân của Long Kinh.
Người đàn ông kia đầu tiên đứng nghiêm chào Tiêu Chính Văn, sau đó nói: “Chủ soái, chúng tôi nhận lệnh đến đón anh. Xin các vị tướng quân tạm thời giao vũ khí trên người cho chúng tôi bảo quản!”
Tước vũ khí!
“Láo toét, cậu chỉ là một thiếu tướng, mà cũng dám ăn nói với chúng tôi thế à?”
Long Nhất nổi giận nói.
Trong lúc nói, hơi thở chiến thần ngút trời trên người anh ta bao trùm cả sân bay, khiến mấy trăm binh lính vũ trang đầy đủ kia phải khiếp sợ, đưa mắt nhìn nhau.
Tuy nhiên.
Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng nói: “Làm theo lời cậu ta”.
“Chủ soái, việc này…”, Long Nhất chần chừ.
Cuối cùng, tám người bọn họ vẫn giao hết vũ khí cho đối phương.
Tiêu Chính Văn cũng không ngoại lệ, anh giao con dao quân đội năm cạnh luôn mang theo người và kiếm Thương Long cho cậu ta.
Lúc này, cậu thiếu tướng kia mới nói: “Tôi đã chuẩn bị xe cho mọi người, mời lên xe”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn cậu thiếu tướng trước mặt, cất bước về phía chiếc xe đang chờ bên cạnh.
Lúc đi qua cậu thiếu tướng kia, cậu ta vội vàng nói nhỏ vào tai Tiêu Chính Văn: “Chủ soái, Giang Lão bảo tôi chuyển lời cho anh, đừng manh động, Thiên Tử bảo sao thì anh cứ làm thế”.
Nói xong câu này, cậu thiếu tướng kia không nói gì nữa.
Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn cậu ta, sau đó cúi người chui vào trong xe.
Long Nhất và Long Bát được xếp vào một chiếc xe.
Sau đó, xe được khởi động, nhanh chóng rời khỏi sân bay quân sự, lái về phía Thiên Tử Các được bảo vệ nghiêm ngặt nhất Long Kinh.
Nhưng được nửa đường, xe của đám Long Nhất và xe của Tiêu Chính Văn đột ngột đi hai đường khác nhau.
Tiêu Chính Văn thấy thế thì nhíu mày, sự lạnh lẽo trên người ngày càng đậm hơn.
Lúc này, Long Nhất đến Long Bát nhìn thấy xe của mình và xe của Tiêu Chính Văn bị tách ra, lập tức nổi giận đùng đùng, muốn tranh vô lăng với lái xe.
Nhưng.
Người đàn ông mặc vest đen bên cạnh bọn họ nhanh chóng ra tay, đâm một châm vào cánh tay hoặc cổ họ.
Cả tám người lập tức bất tỉnh.
Còn bên này.
Xe của Tiêu Chính Văn đang chậm rãi đi xuyên qua quảng trường Thiên Cung được bảo vệ nghiêm ngặt, sau đó tiến vào Thiên Tử Các, dừng ở cửa chính.
Cửa xe mở ra, cậu thiếu tướng kia cung kính nói: “Chủ soái, đến rồi ạ”.
Tiêu Chính Văn cất bước xuống xe, nhìn khung cảnh vô cùng quen thuộc xung quanh.
Sau đó anh bước vào Thiên Tử Các, chờ trong sảnh chính.
Chẳng mấy chốc.
Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, mặc bộ Tôn Trung Sơn màu đen giản dị, đi sau một người đàn ông trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn màu xám.
Tiêu Chính Văn thấy hai người thì khẽ cúi xuống, nói: “Thiên Tử”.
Người đàn ông trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn màu đen kia tỏ vẻ hiền hòa, nhìn như miệng giếng cổ không gợn chút sóng, khẽ xua tay, đáp: “Không cần khách sáo, cậu là vua Bắc Lương có uy thế lớn nhất của Hoa Quốc ta hiện giờ”.
Dứt lời, người đàn ông trung niên ngồi xuống trước một bàn cờ, rồi giơ tay ra bảo Tiêu Chính Văn ngồi xuống, nói: “Đánh cờ nào”.
Tiêu Chính Văn không từ chối, bước lên trước, ngồi xuống đối diện Thiên Tử.
Đương kim Thiên Tử có thể nói là công lao lưu danh nghìn thu.
Là sự kính ngưỡng và tượng đài vĩnh viễn trong lòng người dân Hoa Quốc.
Còn người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn màu xám đứng bên cạnh ông ấy chính là người có thực lực mạnh nhất Hoa Quốc hiện giờ.
Nghe nói đã vượt cả cấp chủ soái!
Thực lực sâu không lường được!
Cho dù là Tiêu Chính Văn, đứng trước cận vệ thân cận của Thiên Tử Hoa Quốc, sợ là cũng không chống được mười chiêu.
Đôi mắt ông ta không rõ có phải là đang nhìn Tiêu Chính Văn hay không, hơi thở được thu liễm, không nhìn ra trình độ.
Nhưng Tiêu Chính Văn biết, nếu ông ta muốn hạ anh thì chỉ là chuyện đơn giản.
Nhưng anh cũng không sợ.
“Ông Long cũng ở đây à?”, Tiêu Chính Văn cười thản nhiên.
Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn màu xám cũng khẽ gật đầu, cười đáp: “Thiên Tử ở đâu thì tôi ở đó”.
Thiên Tử cười theo, nói đùa: “Ông ấy chán lắm, ngày nào cũng đi theo tôi, tôi thấy phiền chết đi được”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười, không nói gì mà tập trung đánh cờ.
Đánh cờ chưa được bao lâu, Thiên Tử lên tiếng: “Lần này tôi triệu kiến cậu đến, cậu có biết là vì chuyện gì không?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu đáp: “Không ạ, xin Thiên Tử nói rõ”.
Thiên Tử khẽ gật đầu, cười nói: “Xích Diệm Vương trở về rồi”.