Tử Cống cười mỉa nhìn Tiêu Chính Văn tung ra đòn tấn công, thậm chí còn xem thường không thèm né tránh, để mặc cho cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh về phía mình.
Ông ta nghĩ đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn còn chẳng thể phá vỡ được canh khí bảo vệ của ông ta chứ đừng nói là đánh ông ta bị thương.
Còn đám người Tử Hoàn cũng nở nụ cười chế giễu, cú đấm vô lực yếu ớt như thế cũng muốn đả thương một cao thủ Chuẩn Thánh cấp hai? Đúng là người ngu nói mớ.
Nhưng ngay khi mọi người nghĩ đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn không thể làm Tử Cống bị thương thì một âm thanh cực lớn bỗng vang lên.
“Ầm!”
Thoáng chốc trời đất thay đổi, cả người Tử Cống bị văng ra xa.
Nói đúng hơn là cả người ông ta như bị một sức mạnh vô hình đá văng, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ.
“Phụt!”
Tử Cống đã văng ra xa cách đó một trăm dặm nhưng vết máu mà ông ta phun ra vẫn còn dừng lại giữa không trung, vẫn chưa rơi xuống. Chỉ điều này thôi cũng có thể nhìn ra tốc độ của đòn tấn công này mạnh thế nào, đã vượt khỏi sự phân biệt của mắt thường.
Đến khi cả người Tử Cống văng ra như viên đạn, Thiên Kiếm Thánh Quân mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Cú đấm của Tiêu Chính Văn thật ra không chậm, ngược lại là vì tốc độ của Tiêu Chính Văn quá nhanh, ngay cả các cao thủ ở cấp bậc của họ cũng không thể nhìn rõ được nắm đấm của Tiêu Chính Văn.
Mà những gì họ nhìn thấy chỉ là quyền ảnh lúc Tiêu Chính Văn tung đòn tấn công, hay còn gọi là tàn ảnh.
Thế nên mới có cảm giác chậm như rùa.
“Chuyện này… sao có thể?”
Tử Dư không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn, đòn tấn công của anh rõ ràng không hề chạm vào Tử Cống.
Hơn nữa đến giờ Tiêu Chính Văn vẫn còn đứng ở tư thế tung quyền.
Rầm!
Quyền ảnh của Tiêu Chính Văn bỗng biến mất, đến lúc này mọi người mới nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã chắp một tay sau lưng, kiêu ngạo đứng giữa không trung.
“Cậu thế mà… cậu thế mà lĩnh ngộ được Ma Cảnh”, Tử Hoàn không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.
Gương mặt ông ta hiện lên vẻ kiêng dè, có thể nói đòn tấn công này là đòn tấn công chứng đạo của Tiêu Chính Văn, cũng dự đoán trước Tiêu Chính Văn đã chính thức bước vào ma đạo.
“Cậu nghĩ lĩnh hội được lấy chiến đấu làm đạo thì cậu có cơ hội thắng sao? Tử Cống chẳng qua chỉ là người yếu nhất trong số bọn tôi thôi”.
Vừa dứt lời, Tử Dư ra tay với Tiêu Chính Văn.
Hai bên vừa lao vào đánh nhau thì bước vào giai đoạn gay cấn, cuốn sách cổ đại trong tay Tử Dư đập thẳng vào đỉnh đầu Tiêu Chính Văn, giống như một ngọn núi trực tiếp đè xuống.
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ hơi giơ tay lên, một sức lực đáng sợ đỡ lấy cuốn sách cổ đại đó
“Ầm!”
Cuốn sách cổ đại bị đứt làm đôi khiến Tử Dư tê cả da đầu.
Đó là cuốn sách thánh nhân ở thời kỳ cổ đại, đừng nói là ông ta, ngay cả Khổng Khưu còn sống cũng không thể làm nó hư hại.