“Rốt cuộc Hách Liên Sinh này là ai?”
Thiên Tử ngẩng đầu lên hỏi.
Địch Hoành bước đến một bước, lấy vài tư liệu ra nói: “Thiên Tử, đây là vài chuyện mà trước khi chúng tôi đến đây đã cố ý đến Long Các để tìm hiểu từ ông Đàm, mời anh xem qua!”
Thiên Tử nhận lấy tư liệu Địch Hoành đưa rồi đọc lướt nội dung trên đó.
“Thiên Tử, hơn ba mươi năm trước Hách Liên Sinh này đột nhiên biến mất, nhiều người nghi ngờ sau khi ông ta thua Võ Thí Thiên ở Võ Thần Tông thì mất hết ý chí, có người nói ông ta tự sát, cũng có người nói ông ta ở ẩn”.
“Nhưng tóm lại, hơn ba mươi năm nay ông ta chưa từng xuất hiện, cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy”.
Nói xong, anh ta lại lấy một danh sách ra đưa cho Thiên Tử nói: “Thiên Tử, anh xem cái này, đây là danh sách nhân viên của võ tông đã biến mất hoặc mất tích trong hai mươi năm gần đây”.
Thiên Tử cầm danh sách trong tay, cẩn thận đọc kỹ một lúc lâu.
Tất cả những người mất tích này không có một ai là nhân vật nhỏ, không có lai lịch cực đỉnh thì cũng là người tài giỏi.
Lúc Thiên Tử đang nhíu mày rơi vào trầm tư thì trên bầu trời Thiên Tử Các bỗng vang lên tiếng máy bay trực thăng.
Thiên Tử suy nghĩ một chốc bèn dẫn Địch Hoành cùng ra ngoài cửa Thiên Tử Các.
Chỉ thấy máy bay trực thăng của Tiêu Chính Văn và Long Ngạo đáp xuống sân Thiên Tử Các.
Thiên Tử hơi cau mày khi thấy Tiêu Chính Văn: “Không phải đã nói với cậu, nếu không có chuyện gì cực lớn thì không thể quay lại sao?”
Dứt lời, Thiên Tử vẫy tay với Tiêu Chính Văn.
Lúc này Long Ngao dẫn theo ba cậu bé cùng bước xuống máy bay.
Ba đứa trẻ này chính là thế hệ sau của nhà ông Giang và ông Tần gửi gắm cho Tiêu Chính Văn.
“Thiên Tử, mặc dù tra rõ gốc gác của ông Lạc, tìm ra thế lực đứng đằng sau ông ta là chuyện rất quan trọng với Hoa Quốc. Nhưng những đứa trẻ này đều vô tội, hơn nữa không thể cứ để mấy vị các lão không có người nối dõi”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn rất khó coi nhìn về phía ba đứa trẻ.
Nhìn ra toàn Hoa Quốc cũng chỉ có đưa ba đứa trẻ này đến Thiên Tử Các mới là cách an toàn nhất.
Trước đó không phải Tiêu Chính Văn chưa từng nghĩ đến việc đón hai vị các lão và người nhà của họ đến Giang Trung.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn bỏ suy nghĩ đó.
Dù sao Giang Trung cũng rất có khả năng trở thành tâm bão.
Để trẻ con ở đó, hễ xảy ra sơ suất thì anh biết ăn nói thế nào với hai vị các lão đây?
Thiên Tử nhìn ba đứa trẻ, gật đầu nói: “Là con cháu của ông Giang và ông Tần à?”