Hạo Thiên mà anh ta nhắc tới là một trong những người trẻ tuổi có thể cạnh tranh với Tả Phượng Kiều hàng trăm năm trước.
Thậm chí giữa Hạo Thiên và Tả Phượng Kiều còn từng có hôn ước, nhưng vào đêm trước ngày đại hôn, hai người đã giao chiến bên ngoài thành Uông Tử.
Trận chiến đó không chỉ làm xáo trộn toàn bộ âm phủ, mà thậm chí còn kinh động đến cả Minh Hà.
Điều khiến người ta bất ngờ là trong trận chiến đó, Tả Phượng Kiều đã tự tay giết chết chồng sắp cưới của mình.
Cũng vì trận chiến đó mà gia tộc phía sau Hạo Thiên cũng rút khỏi phương bắc âm phủ.
Người thanh niên từng tung hoành âm phủ cũng đã trở thành một cái xác trong Huyết Ô Trì sau trận chiến này.
Còn Diệp Phàm và Hạo Thiên là bạn tốt, không chỉ có mối quan hệ cá nhân tốt mà quan hệ giữa hai gia tộc cũng vô cùng tốt đẹp.
Vì vậy, những năm qua, Diệp Phàm thỉnh thoảng lại đến Huyết Ô Trì lễ bái người bạn của mình.
Nhưng kể từ sau cuộc phản công ở vùng ngoài lãnh thổ, Tả Bạch Đào đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong âm phủ, từ đó, địa vị của Tả Phượng Kiều trong âm phủ cũng được nâng cao.
Bọn họ không chỉ phong tỏa Huyết Ô Trì, không cho phép ai đến gần, mà còn tuyên bố rằng ai dám lễ bái Hạo Thiên thì sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Tả, giết không thương tiếc.
“Hừ, dám làm trái lệnh cấm của cô chủ nhà chúng tôi thì nhất định phải chết!”
Cao thủ Đế Cảnh phía sau lạnh lùng trả lời.
“Con ả độc ác Tạ Phượng Kiều! Đã giết chồng sắp cưới còn không cho người khác đến lễ bái! Người phụ nữ này chém ngàn nhát cũng không hết tội!”
Diệp Phàm giận dữ quát lớn.
“Hừ, mày muốn chết hả?” mấy tên cao thủ Nhân Hoàng phía sau cũng nổi giận, đuổi theo nhanh hơn.
“Tôi muốn biết, cùng là bốn gia tộc lớn ở Đông Bắc, nhà họ Lý các người có được bao nhiêu lợi ích từ việc bán mạng cho Tả Bạch Đào? Bọn họ giao thành Minh Nguyệt cho các người hay là giao cả Tây Vực cho nhà họ Lý các người rồi?”
“Theo tôi biết, nhà họ Lý không những không được lợi ích gì, mà khi tấn công thành Minh Nguyệt, còn mất đi hơn chục vị cao thủ nhỉ!”
Nói đến đây, Diệp Phàm đột nhiên dừng bước, quay người lại, trừng mắt nhìn đám người phía sau.
Không phải anh ta không muốn chạy mà là vết thương của anh ta quá nghiêm trọng, cho dù cố hết sức thì cũng không thể thoát khỏi đám người này.
Nếu đã đến đường cùng thì chi bằng cá chết lưới rách cho xong.
Lúc này, Diệp Phàm đã không còn sợ chết nữa, anh ta bộc phát nốt tiềm năng cuối cùng của mình.
“Cho dù là chết thì tôi cũng sẽ kéo các người chết theo! Đến đây!”
Khí tức toàn thân Diệp Phàm đột nhiên thay đổi, một luồng khí tức của Nhân Hoàng cấp một đỉnh cao từ dưới đất bay lên.
Đúng lúc này, dường như có một bóng người hư ảo bay tới, từ từ dung nhập vào cơ thể của Diệp Phàm.
Trong chốc lát, trên mặt Diệp Phàm nở nụ cười lạnh lùng.
Mấy người phía sau anh ta rõ ràng đã bao vây anh ta, nhưng trong lòng họ chợt dấy lên một cảm giác sợ hãi khó tả.
Mấy người lập tức tránh ra Diệp Phàm theo bản năng.