Ông cụ Quý giơ tay giáng một bạt tai vào mặt Vương Quốc Xương, lạnh lùng nói: “Còn dám ăn nói linh tinh, giết!”
Vương Quốc Xương bị ông cụ Quý tát một bạt tai khiến đầu óc kêu ong ong, quay đầu ngạc nhiên nhìn ông cụ Quý.
Nhưng ngay sau đó hắn vội thu hồi tầm mắt lại.
Dù chỉ nhìn thêm một giây nữa thôi, hắn cũng lo lắng cho tính mạng của mình.
Lúc này Vương Quốc Xương quả thật hận Ngô Lân thấu xương, rõ ràng tên này đang bẫy hắn mà.
Biết rõ đối phương là Tiểu Thái Tông, còn bảo hắn đến gây phiền phức với Tiểu Thái Tông.
Mẹ kiếp, đây chẳng phải là chuột hộ tống mèo, cần tiền không cần mạng sao?
Thân là người đại diện của võ tông, Vương Quốc Xương cũng hiểu biết tường tận vài chuyện bí mật của ngoài lãnh thổ.
Tiểu Thái Tông là cao thủ đứng trong top một trăm trên bảng xếp hạng võ thuật.
Đừng thấy Tiểu Thái Tông dễ dàng tiến vào top một trăm mà lầm, thế tục có hơn bảy tỷ người cộng thêm mấy tỷ người ở ngoài lãnh thổ, tức là đứng top một trăm trong hàng chục tỷ người.
Điều này khủng khiếp đến mức nào?
Đắc tội với Tiểu Thái Tông thì e là ngày tháng sau này của mình sẽ không dễ dàng.
Nói thẳng ra trước khi hắn trở thành người đại diện của võ tông thì cũng chỉ là một tên lưu lạc đầu đường xó chợ mà thôi, đừng nói là mặc lên người bộ đồ của Hắc Băng Đài, dù là mặc hoàng bào lên người cũng không thể so được với Tiểu Thái Tông.
“Ông cụ Quý, là do tôi nói không lựa lời, mong ông bớt giận”.
Vương Quốc Xương lau mồ hôi lạnh trên trán vội vàng nói xin lỗi với ông cụ Quý.
“Hừ, bây giờ cậu còn muốn trả thù cho người của cậu nữa không?”
Ông cụ Quý lạnh lùng nhìn Vương Quốc Xương nói.
“Không… không dám! Họ… họ đều đáng chết”.
Vương Quốc Xương giải thích.
Bồi Thanh Minh đứng bên cạnh hắn càng sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.
Đó là Tiểu Thái Tông đấy.
Rất có danh tiếng ở ngoài lãnh thổ.
“Không dám, còn không mau cút đi!”
Cây gậy trong tay ông cụ Quý đập mạnh xuống đất.
Một tiếng rầm vang lên khiến Vương Quốc Xương suýt nữa quỳ rạp xuống đất.