Cuốn trục cổ đó lại đập vào đỉnh đầu Tiêu Chính Văn sau khi phá nát hư không.
Thương Long màu vàng nghênh chiến với cuốn trục cổ đó vô số lần, bùng nổ rất nhiều vầng sáng.
Rầm!
Trên bầu trời, lôi kiếp đang được ngưng tụ, những đám mây đen vô tận trước đó giờ đã trở thành một vùng màu trắng. Hơi nước trong đám mây đều bốc hơi hết, chỉ còn lại có tia chớp màu trắng, xuyên qua bầu trời.
Ngay khi Lôi Kiếp đan dệt vào nhau, trời đất biến sắc, một vầng sáng màu bạc phá vỡ hư không đánh thẳng vào kết giới màu vàng phía sau Tiêu Chính Văn.
Đó chính là một người trong Vạn Kiếm Tông ra tay, nhát kiếm này đủ để phá tan năm tháng tiêu diệt tất cả mọi thứ.
Chỉ thấy một thanh niên tóc dài xõa xuống, mặc đồ trắng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mặc dù đối mặt với diệt thế lôi kiếp nhưng hắn vẫn ra tay với ngoài lãnh thổ và thế tục.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã không còn sức để bước đến đỡ một đòn của hắn.
Nếu một nhát kiếm này phá vỡ kết giới phía sau Tiêu Chính Văn thì ngay lúc diệt thế lôi kiếp rơi xuống, tất cả sinh linh trên cả địa cầu đều sẽ biến mất hoàn toàn.
“Vũ Vương giúp tôi!”
Tiêu Chính Văn gắng sức hét lên, anh không thể để đối phương đạt được mục đích, càng không thể để đòn tấn công của hắn tiêu diệt cả địa cầu.
Lúc này người duy nhất có thể giúp anh chỉ có khí vận Đế Vương của Đại Vũ.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một bóng người mờ ảo xuất hiện trên bầu trời đỡ một kiếm của diệt thế.
Một kiếm của Vạn Kiếm Tông va chạm với bóng người đó, hai người cùng lúc biến thành vô số ánh sáng rơi xuống.
Lúc này Tiêu Chính Văn cũng đã hết sức, anh đang đợi diệt thế lôi kiếp rơi xuống, cũng đang đợi mọi thứ kết thúc.
Lúc này trong lòng Tiêu Chính Văn chỉ có cái chết, nhưng lại không có ý định lùi bước, dù có chết chung với đám người Thiên Kiếm Thánh Quân, anh cũng không lùi nửa bước.
Ý chí quyết liệt này khiến đám người Thiên Kiếm Thánh Quân cũng ngạc nhiên.
Mặc dù họ đã trải qua hàng ngàn năm, từng gặp rất nhiều nhân vật tầm cỡ nhưng trong số những người này, có ai mà không từ bỏ mọi thứ vì bản thân.
Lại có ai sẽ từ bỏ cơ hội sống cuối cùng của mình vì những người bình thường đó.
Tấm lòng này vĩ đại đến thế nào?
Thế nhưng những gì họ nhìn thấy ở Tiêu Chính Văn là khí phách và sự kiên quyết không sợ hãi.