“Cái này tôi cũng không biết, nói thật thì nếu như không có cậu Tiêu giúp đỡ thì tôi cũng chẳng thể đi tới nơi này!”
Ticha nói đúng sự thật.
Sau đó, hai người lại đi qua một đường hầm dài hơn, đi tới căn phòng đá thứ hai, nhiệt độ của nơi này rõ ràng thấp hơn nhiều so với căn phòng trước đó.
Trên vách đá là bốn bức tranh.
Lúc Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn về phía vách đá thì kinh ngạc tới mức con ngươi suýt rớt ra ngoài!
Chỉ thấy trên bức tranh là hình ảnh một người có hai trái tim bước vào trong một địa cung khổng lồ!
Cái này…
Đây không phải là Tiêu Chính Văn sao?
Vừa nghĩ tới điều này, trái tim của Tiêu Chính Văn không tự chủ được mà đập liên hồi!
“Hai trái tim!”
Mặc dù Ticha không hiểu nội dung trước mặt, nhưng người đầu sói thân người kia lại được vẽ hai trái tim ở vị trí ngực, có ngốc đến mấy cũng có thể đoán ra được đây là ý có hai trái tim!
Cùng lúc này, Ticha cũng nghĩ tới câu hỏi đầu tiên mà Antira hỏi Tiêu Chính Văn, cậu có hai trái tim à?
“Cậu… cậu Tiêu, người… người này, hình như là cậu?”
Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng lờ mờ có một dự cảm chẳng lành.
Ngay từ lúc đầu, anh đã cảm thấy Antira sắp xếp mình vào là còn có mục đích khác nữa!
Nghĩ tới điều này, Tiêu Chính Văn vội vàng đưa mắt nhìn xuống dưới.
Bên trên hai bên cán cân lần lượt đặt hai quả tim, phía trước là tên đầu sói thân người, giống như đang cân trọng lượng của hai quả tim đó?
“Đây là lời tuyên án của Thần Minh, nghe nói lúc còn sống mà làm nhiều việc xấu thì trái tim sẽ càng nặng, làm nhiều việc tốt thì trái tim sẽ nhẹ hơn, không biết cậu Tiêu đã nghe nói tới truyền thuyết cổ này hay chưa?”
Ticha hỏi.
Tiêu Chính Văn lắc đầu phủ định: “Không, bức tranh kia không phải có ý này!”
Bởi vì hai trái tim đó, một trái tim màu bạc, một trái tim màu đen!
Trái tim rồng Ngân Long!
Trái tim rồng Hắc Long!
Lại phối hợp với bức hình hai trái tim khi trước, Tiêu Chính Văn lập tức sáng tỏ!
Vậy mà bức tranh này lại nói lên rằng trái tim Hắc Long đang ở nơi này!