“Tất nhiên chúng ta có thể nói, nhưng tôi nghe nói các vị không chỉ muốn phân chia Đế Khư mà còn muốn quay về thế tục lần nữa, có chuyện này không?”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng hỏi.
“Điều đó là đương nhiên, vốn dĩ mọi người đều đến từ thế tục, có câu khó rời bỏ quê hương, lá rụng nhất định quay về cội”, Khổng Hồng Tiết cười nhạo nói.
Tần Lương Ngọc nhìn trận pháp Thiên Kính trên đỉnh đầu thì hiểu ra cái được gọi là buổi họp hôm nay, chắc chắn không chỉ là nhằm vào Đế Khư mà rõ là đám người Khổng Cập định một đòn giành lấy quyền khống chế quay về thế tục.
Thậm chí rất có thể nhân cơ hội truyền đạo mấy ngày trước của Chư Thiên Thần Giới để lật đổ Thiên Tử hiện giờ của Hoa Quốc.
Nói cách khác, buổi họp hôm nay là nhắm vào Tiêu Chính Văn và điện Thần Long, hơn nữa bên thế tục cũng bị người khác bày bố trận pháp Thiên Kính rồi, mọi chuyện ở đây đều được trực tiếp phát sóng ra ngoài.
Đúng như Tần Lương Ngọc nghĩ, lúc này bên thế tục không chỉ là các ông lớn bên Hoa Quốc đang lẳng lặng quan sát mà rất nhiều ông lớn bên Mĩ Lục và Âu Lục cũng đang theo dõi sát sao tình hình sự việc.
“Chỉ là tôi không rõ một chuyện, muốn các vị chỉ bảo, mong các vị có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý”, Tần Lương Ngọc bỗng nhìn Khổng Cập ở trên bục cao nói.
Không Cập gật đầu nói: “Có thắc mắc gì chỉ cần hỏi, tôi nhất định sẽ khiến bà tâm phục khẩu phục trước tất cả mọi người”.
“Được! Cho hỏi năm đó khi Thiên Đạo Minh Ước phái các cao thủ cảnh giới Thiên Vương quay về thế tục muốn tiêu diệt Hoa Quốc, các vị đang ở đâu? Còn nữa, lúc ngoài lãnh thổ phái mấy mươi cao thủ đe dọa Thiên Tử Hoa Quốc, các người lại đang ở đâu?”
“Lúc Vy Hào ở ngoài lãnh thổ phái người lén lút quay về thế tục sát hại người dân Hoa Quốc, các người làm được gì cho người dân Hoa Quốc?”
“Cuối cùng hơn một trăm năm trước, lúc Thiên Đạo Minh Ước mượn tay Vy Hào lấy máu tẩy sạch Hoa Quốc, các ông làm được gì cho Hoa Quốc?”
Tần Lương Ngọc không kiêng nể gì nói, từng câu từng chữ rõ ràng, không chỉ những người có mặt ở đây nghe rất rõ mà ngay cả bên thế tục cũng nghe không sót một chữ.
“Các vị đều tự cho mình là tiền bối Hoa Quốc, thậm chí tự xưng đã bảo vệ Hoa Quốc hàng ngàn năm, nhưng tôi muốn hỏi năm đó khi Kim Lăng bị người Vy Hào tấn công, vô số người dân chết dưới lưỡi đao, các vị làm được gì cho người dân Hoa Quốc?”
“Không nói những chuyện xa xôi, mấy chục năm gần đây, các nước ở Âu Lục và Mĩ Lục xâm chiếm lãnh thổ Hoa Quốc, giết người dân Hoa Quốc, lúc nhiều người già, trẻ em, phụ nữ chết thảm dưới đao của người Vy Hào, các vị có từng hỏi được một câu chưa?”
“Sở dĩ Bắc Lương nổi danh ở khắp thế giới đều là vì ban đầu khi nhậm chức của vua Bắc Lương, nơi đó như chiến trường Tu La của nhân gian, người dân Hoa Quốc bị biết bao uất ức lầm than, lúc đó các ông có từng nghĩ các ông là người bảo vệ của Hoa Quốc?”
Tần Lương Ngọc hỏi liên tiếp mấy câu khiến sắc mặt Khổng Cập ở trên bục cao thay đổi liên tục, Khổng Hồng Triết càng bị hỏi đến mức sắc mặt trắng bệch.
Thật ra đằng sau những chuyện này đều có bóng dáng của nhà họ Khổng, hơn nữa nhà họ Khổng mới là hung thủ đứng sau mọi chuyện.
Nói trắng ra mấy ngàn năm nay, dù là con cháu nhà họ Khổng hay học trò đều luôn ăn cây táo, rào cây sung, bán nước cầu vinh.
Họ không có gì để nói, cũng không thể giải thích với người đời trước những câu chất vấn của Tần Lương Ngọc.
“Sao vậy, các vị không nói gì nữa à? Trước tiên chưa kể đến đằng sau những chuyện này có phải có sự tham dự của các vị hay không, dù các ông từng góp một chút sức lực vì Hoa Quốc, vì thế tục thì hôm nay tôi sẽ không chất vấn các ông thay cậu Tiêu”.
“Tần Lương Ngọc tôi từ thời kỳ Đại Minh đã đến ngoài lãnh thổ, tôi cũng là người biết sự tình của đại nạn hơn một trăm năm trước…”
“Bà dám!”