Chương 104: Thần y Tôn ra mặt
Nghe thấy câu trả lời lạnh lùng, cùng với thái độ dửng dưng, Đào Nghĩa Nhân lập tức muốn phi tới Tu Hà, xem rốt cuộc đầu bên kia điện thoại là kẻ nào.
Cái tên khốn kiếp này, không ngờ lại vênh váo, không coi ông ta ra gì như vậy.
Ông ta là gia chủ của nhà họ Đào ở Sở Châu, Tây Xuyên, đệ tử của thần y Tôn ở Hoa Quốc đấy!
Còn được gọi là tiểu thần y!
“Này anh bạn, tuy tôi không biết gì về cậu, nhưng có thể quen được Trịnh Thiên Thái và Tô Khởi Minh nghĩa là cậu cũng có chút thực lực. Oan gia nên giải không nên kết, sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện cho tử tế nhỉ? Cần gì phải đao to búa lớn, sống chết với nhau chứ? Chỉ cần cậu đồng ý bỏ qua cho Tiền Đăng Hải và nhà họ Tôn thì nhà họ Đào tôi sẽ nợ cậu! Sau này, nếu cậu hoặc người nhà cậu gặp phải rắc rối gì, hoặc bị bệnh gì, cứ việc gọi cho tôi, cậu thấy sao?”
Đào Nghĩa Nhân lại nói tiếp, còn hơi nhún nhường.
Không ngờ Tiêu Chính Văn yên lặng một lúc rồi đáp: “Hình như ông nói cũng có lý”.
Đào Nghĩa Nhân nghe thấy vậy, nhếch mép cười nhạt, đi mấy bước trong sân, nói: “Đương nhiên rồi, y thuật của Đào Nghĩa Nhân tôi cũng không phải xoàng”.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong đã bị câu nói tiếp theo của Tiêu Chính Văn cắt đứt, đồng thời khiến ông ta nổi cáu.
“Nhưng… sao tôi không gặp thẳng thần y Tôn nhỉ?”, Tiêu Chính Văn dửng dưng nói.
Chà!
Đào Nghĩa Nhân nghe thấy vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó hít sâu một hơi, trầm giọng quát: “Oắt con! Cậu đừng được voi đòi tiên! Thần y Tôn mà cậu nói gặp là gặp được sao? Sư phụ tuần nào cũng toàn tiếp đón các nhân vật quan trọng trong và ngoài nước! Cái loại tàn dư nhà họ Tiêu ở Tu Hà nhỏ bé như cậu thì có bản lĩnh và địa vị gì mà gặp được sư phụ chứ?”
Đào Nghĩa Nhân nổi giận!
Đối phương hoàn toàn chẳng coi ông ta ra gì cả!
Đúng là vênh váo quá mức!
Khốn kiếp!
Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Nếu để thần y Tôn biết ông ấy có một đệ tử lấy việc công mưu lợi riêng, tác oai tác quái như ông, không biết ông ấy sẽ nghĩ gì”.
Đào Nghĩa Nhân nghe thấy vậy thì nhíu mày!
Sư phụ trước giờ ghét nhất việc lợi dụng y thuật của mình để kiếm chác.
Nhưng Đào Nghĩa Nhân dù gì cũng là người phàm, đối với nhà họ Đào, đối với ông ta, thì lợi ích đứng hàng đầu.
“Ha ha! Oắt con, cậu tưởng mấy câu nói của cậu là dọa được tôi sao? Tôi nói cho cậu biết! Đào Nghĩa Nhân tôi không sợ đâu!”, Đào Nghĩa Nhân lạnh lùng nói, cực kỳ giận dữ.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại dửng dưng đáp: “Nếu đã vậy thì để thần y Tôn đích thân gọi điện thoại cho ông vậy”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp luôn máy, sau đó ném điện thoại cho Tiền Đăng Hải.
Vẻ mặt Tiền Đăng Hải lúc này vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Chính Văn vừa nói gì cơ?
Cậu ta bảo thần y Tôn sẽ đích thân gọi điện thoại cho Đào Nghĩa Nhân, thế chẳng phải cậu ta có thể liên lạc với thần y Tôn sao?
“Ha ha ha! Buồn cười quá! Đúng là chết cười!”, Tiền Đăng Hải lập tức bật cười, nói: “Cậu muốn nói với chúng tôi là cậu quen thần y Tôn sao? Hơn nữa thần y Tôn còn nghe lời cậu nữa? Đúng là nực cười!”
Không chỉ Tiền Đăng Hải, mà hai bố con Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân, cùng với Trịnh Thiên Thái và Tô Khởi Minh đang có mặt cũng cảm thấy khó tin.
“Đúng là ngu xuẩn! Thần y Tôn là tượng đài giữ nước, là thần y của Hoa Quốc! Là người muôn dân kính trọng! Mày tưởng mày là ai mà có thể liên lạc với thần y Tôn chứ?”
Tôn Nhân chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn quát lên.
Hắn quỳ mãi đến tận giờ, khó khăn lắm mới nắm được cơ hội, đương nhiên phải mỉa mai Tiêu Chính Văn một phen rồi.
Những thủ đoạn trước đó của Tiêu Chính Văn quả thực đã khiến Tôn Nhân có cảm giác khó tin và hoảng sợ, nhưng bây giờ thì khác rồi, bởi vì Tiêu Chính Văn dám to mồm nói liên lạc với thần y Tôn.
Ngu xuẩn!
Trịnh Thiên Thái cũng hết cả hồn!
Ông ta biết Tiêu Chính Văn có thân phận đặc biệt, nhưng muốn liên lạc với thần y Tôn lẫy lừng Hoa Quốc thì liệu có nổ quá không?
Tô Khởi Minh thì đỡ hơn chút, ông ta hơi ngẩn ra, nhưng nghĩ đến thân phận thực sự của Tiêu Chính Văn thì nỗi lo lắng lại tiêu tan.
Vua Bắc Lương của Hoa Quốc đương nhiên nói được làm được.
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn bình thản, lặng lẽ lấy điện thoại ra, gọi cho Tôn Tư Niên, nói: “Ông có một đệ tử tên là Đào Nghĩa Nhân à?”
Ở bên kia điện thoại, Tôn Tư Niên đang ở tít Long Kinh, nhận được cuộc gọi của Tiêu Chính Văn, ông ta lập tức bỏ mặc người giàu nhất và chủ tịch thành phố Long Kinh đang chờ khám bệnh ở ngoài sang một bên.
“Chủ soái, sao đột nhiên cậu hỏi chuyện này? Tôi đúng là có một đệ tử tên là Đào Nghĩa Nhân, hình như là người nhà họ Đào ở Sở Châu, Tây Xuyên”, Tôn Tư Niên tỏ vẻ cung kính.
Tôn Tư Niên đã hơn bảy mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, xương cốt cứng cáp, tuy tóc bên thái dương đã điểm bạc, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh.
“Tôi không thích cái tên Đào Nghĩa Nhân này, ông cảnh cáo ông ta đi, nếu còn làm hỏng chuyện của tôi thì tôi sẽ ra tay với nhà họ Đào đấy”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, đây là anh nể mặt Tôn Tư Niên lắm mới kìm nén sự tức giận đang âm ỉ trong lòng.
Tôn Tư Niên đương nhiên hiểu ý của Tiêu Chính Văn, lập tức gật đầu đáp: “Chủ soái, cậu yên tâm đi, tôi dạy dỗ tên đệ tử bất hiếu này ngay đây!”
Dứt lời, Tôn Tư Niên nhanh chóng gọi điện thoại cho Đào Nghĩa Nhân.
Lúc này, Đào Nghĩa Nhân đang ngồi thưởng trà trong sảnh lớn nhà họ Đào, bên tai vẫn văng vẳng câu nói trước đó của Tiêu Chính Văn.
Thằng oắt này có thể khiến sư phụ gọi cho mình thật sao?
Ha ha!
Đúng là to mồm!
Đột nhiên!
Tiếng chuông gấp gáp vang lên, khiến Đào Nghĩa Nhân sợ đến mức đứng bật dậy, ông ta nhìn cuộc gọi đến, là sư phụ!
Vẻ mặt Đào Nghĩa Nhân lập tức hốt hoảng, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nghe điện thoại, nói với vẻ khiêm tốn và cung kính: “Sư phụ, lâu rồi người không gọi điện thoại cho con, người có chuyện gì cần dặn dò thế ạ? Người cứ nói đi, con sẽ làm ngay!”
“Hừ!”
Ở đầu kia điện thoại, Tôn Tư Niên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đào Nghĩa Nhân! Cậu có biết mình đã phạm lỗi gì không?”
“Lỗi? Sư phụ, con không hiểu người nói gì cả, con có làm sai cái gì đâu”, Đào Nghĩa Nhân sững sờ, vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân của cuộc gọi này.
“Đào Nghĩa Nhân! Cậu đã đắc tội người không nên đắc tội rồi đấy! Đến sư phụ của cậu cũng không dám đắc tội người đó đâu! Người đó từng cứu mạng sư phụ cậu đấy!”, Tôn Tư Niên tức giận gầm lên.
Mấy năm trước, ông ta là bác sĩ quân y, nhờ có Tiêu Chính Văn mới sống sót.
Ầm!
Câu nói này của Tôn Tư Niên như sét đánh bên tai Đào Nghĩa Nhân.
Ngay cả sư phụ cũng không dám đắc tội, lại còn là ân nhân cứu mạng của sư phụ nữa, vậy chẳng phải là chủ soái Bắc Lương của Hoa Quốc mà sư phụ trước kia từng nhắc đến sao?
Khoan đã!
Vừa rồi cái tên Tiêu Chính Văn kia nói gì nhỉ? Cậu ta sẽ bảo sư phụ đích thân gọi điện thoại cho mình…
Ầm!
Trán Đào Nghĩa Nhân toát mồ hôi lạnh, quỳ phịch xuống đất, kêu lên: “Sư phụ, sư phụ! Lần này người phải cứu con đấy, con cũng không biết thân phận của người kia lại cao quý đến như vậy! Con biết lỗi rồi, con biết lỗi rồi! Sư phụ hãy nói đỡ giúp con với người kia, cứu con với!”
“Khốn kiếp! Cũng may người kia nể mặt tôi, chỉ bảo tôi cảnh cáo cậu đừng nhúng tay vào chuyện của cậu ấy! Nếu không, Đào Nghĩa Nhân cậu, nhà họ Đào, thậm chí là Sở Châu, cũng phải chịu cơn giận của cậu ấy! Cậu có biết tình hình sẽ thế nào không?”, Tôn Tư Niên giận dữ hét lên.
Sau đó, ông ấy nói: “Lập tức gọi video với cậu ấy, phải quỳ xuống xin lỗi, nếu không tôi sẽ không có đệ tử như cậu nữa!”