Babelin cổ, nước Mai cổ, nước Lý cổ, Hoa Quốc cổ, vậy còn một sao cuối cùng nữa ở đâu?
Suy đi nghĩ lại Tiêu Chính Văn cũng không thể nghĩ ra được một đáp án chính xác.
Nhưng hiện giờ quan trọng nhất vẫn là đi cứu Lục Hoài Viễn.
“Cậu Tiêu, tôi không thể đi tiếp với cậu ở con đường phía trước nữa, chủ tế không thể nhúng tay vào chuyện thế tục, xin hãy lượng thứ cho tôi”.
Lần nữa quay lại cửa ra vào kim tự tháp, Ticha hơi áy náy nói.
“Ông có thể đi cùng tôi đến đây là tôi biết ơn rất nhiều rồi, ít nhất đã biết được tung tích của người tôi cần tìm, tự tôi có thể xử lý những chuyện tiếp theo”.
Tiêu Chính Văn chân thành tỏ ý cảm ơn Ticha.
Hai người bước lên xe quay lại sân nhỏ.
Tuy rằng có cảm giác chỉ trong thoáng chốc nhưng thật ra đã qua một ngày một đêm.
Thấy hai người Tiêu Chính Văn bình an quay lại, mấy người Trần Cương vội vã chạy đến đón.
“Chủ soái, sao rồi? Có tin tức chưa?”, Trần Cương hỏi.
“Ở Memphis!”
Tiêu Chính Văn bình thản đáp.
Nghe đến chữ này, mặt mày Trần Cương tái ngắt, bây giờ nước Lý không có nơi nào tên là Memphis.
“Chuyện đó… anh Tiêu, anh nghe được tin này từ đâu, có chính xác không?”
Trần Cương gượng gạo hỏi.
Không chừng người cung cấp tin tức đó đang lừa gạt một người nước ngoài như Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu, Memphis đã trở thành sa mạc vào bảy trăm năm trước, nó không còn tồn tại nữa”.
Dương Linh Nhi bình tĩnh hơn Trần Cương, dù sao cũng là một trong những người xuất sắc của Hắc Băng Đài, cô ta vẫn biết rất rõ về lịch sử của vài quốc gia.
Nhưng một thành phố cổ đã không tồn tại sẽ có tung tích của Lục Hoài Viễn sao?
“Hiện giờ nơi đó cũng không phải không có người sống nhưng đều là lính đánh thuê hoặc là quân đoàn nước ngoài, đã thành khu vực cấm rồi. Hễ là người đến gần nơi đó gần như đều một đi không trở lại”.
Morty giải thích với mọi người.