Đúng vào lúc này, Tiêu Chính Văn chậm rãi mở mắt ra, mà lúc này, anh đang đứng bên trong một đại điện lộng lẫy dát vàng!
Bên dưới đại điện, hai hàng vệ sĩ kim giáp đang bừng bừng sát khí đứng ở hai bên!
Bên dưới hiên đại điện có một ông lão tóc bạc đang quỳ, tay cầm thẻ ngà, lớn tiếng nói đầy hùng hồn mạnh mẽ.
Tiêu Chính Văn chậm rãi ngẩng đầu lên, tấm biển bên trên đỉnh đầu dùng chữ triện viết ba chữ lớn “điện Thái Cực”!
“Bệ hạ…”
Người dân Thương Nhan vẫn còn đang kể lại, mà trong đầu Tiêu Chính Văn lại hiện ra một vài thông tin.
Thiên Tử Đại Đường, Lý Thế Hải.
Thân phận này khiến Tiêu Chính Văn sửng sốt, rõ ràng Khổng Tề Thiên muốn tính kế với anh nên mới kéo anh về lại những năm Trinh Quán, Đại Đường.
Nhưng Khổng Tề Thiên có thể quay lại thân phận trước đó của mình nhưng người khác thì lại không, dù sao chỉ có một mình ông ta đã từng trải qua thời Lý Đường.
Tiêu Chính Văn biết rõ đây là một cái bẫy nhưng lại không thể từ chối, dù sao muốn đưa mấy mươi người nhà họ Trương ra ngoài, nếu không đi con đường này rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thế nên Tiêu Chính Văn mới đồng ý yêu cầu của Khổng Tề Thiên, dù sao Khổng Tề Thiên cũng biết nhiều về Đại Đường, hơn nữa chỉ có ông ta mới có thể bình an dẫn người nhà họ Trương ra khỏi thời đại này.
Nhưng trong suy nghĩ ban đầu của Khổng Tề Thiên là muốn để Tiêu Chính Văn đi vào thời đại này với thân phận là một người bình thường.
Hơn nữa chỉ cần Tiêu Chính Văn đi vào thời đại này, mặc dù mọi thứ chỉ là ảo giác nhưng Tiêu Chính Văn không thể khai triển tu vi của mình.
Nếu Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường thì chỉ có thể để mặc ông ta chém giết, đối mặt với Khổng Tề Thiên gây ra bao sóng lớn ở thời đại này, Tiêu Chính Văn cũng chỉ đành buông tay chịu trói.
Nhưng ngay khi Tiêu Chính Văn vừa bước đến cổng thành lại phát hiện một bất ngờ lớn.
Tiêu Chính Văn lại gặp được Lý Thế Hải – vua Đường, còn lấy thân phận của ông ta quay về thời kỳ đầu Đại Đường.
Trước tiên chưa kể đến việc Tiêu Chính Văn có thể sử dụng sức chiến đấu đáng sợ hay không, chỉ riêng thân phận Lý Thế Hải này cũng đủ để áp chế mọi thứ.
Mặc dù năm tháng đó, các gia tộc lớn có thể chống đối với Hoàng quyền nhưng vào thời khắc quan trọng, Hoàng quyền vẫn là lớn nhất.
Với thân phận này của Tiêu Chính Văn, cho dù bây giờ Khổng Tề Thiên đang ở trong thân phận nào đi chăng nữa cũng không dám chọc vào sự tồn tại này.
Dù Khổng Tề Thiên là người xuất sắc trong giới trẻ ở thời đại này thì cuối cùng cũng chỉ là một thần tử, mà Tiêu Chính Văn lại là vua.
Vua bảo thần chết, thần phải chết.
Cho dù Khổng Tề Thiên có tu vi mạnh thế nào cũng không thể chống đối lại Thịnh Đường, dù sao trên triều cũng có một vị anh tài xuất thế - Lý Tịnh.
Huống gì còn có hai mươi Bát Hiền của Lăng Yên Các, dù thế lực của Khổng Tề Thiên lớn mạnh đến mức nào hay tu vi cao đến đâu cũng chỉ có thể phục tùng trước sức mạnh tuyệt đối.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng, anh không chỉ có thể mượn thân phận này để chèn ép Khổng Tề Thiên, thậm chí có thể đem theo một chút khí vận Đế Vương trên người Lý Thế Hải.