“Phụt!”
Trần Ngạo lại nôn ra một ngụm máu.
Cả người hắn còn chưa rơi xuống đất, Lý Bạch cũng đánh vào trên bụng Trần Ngạo một cái.
Cú đấm này khiến Trần Ngạo rơi xuống, ngã mạnh về hướng mặt đất.
Hắn còn chưa rơi xuống đất, Long Hình đã đấm vào hông Trần Ngạo, cú đấm này khiến xương sườn của Trần Ngạo gãy nát.
“Rắc!”
Âm thanh vang lên rõ to, Trần Ngạo kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Trần Ngạo còn chưa kịp ngồi dậy, Long Ngao đã đạp lên mặt hắn khiến đầu hắn lún xuống đất.
“Dám giết Long Vương? Mày đúng là điếc không sợ súng”.
Nói rồi mũi chân Long Ngạo lại dùng sức khiến đầu Trần Ngạo lại lún xuống mấy tấc nữa.
Trần Ngạo không ngờ mình lại bị một người chẳng có tên tuổi như vậy đạp vào mặt.
Đây đúng là nỗi nhục nhã.
Tiếc là dù hắn có tức đến mức nổ ra khói cũng không có tác dụng.
Đan điền của hắn đã vỡ, hơn nữa quanh người đều bị Vương Hử cấm chế, lúc này đã không còn sức đánh trả.
Nhưng dù sao hắn cũng là thiên tài của nhà họ Trần, hơn nữa từ trước đến giờ đều là đối tượng đào tạo trọng điểm của nhà họ Trần, dù là mấy quản lý cấp cao của các thế lực lớn cũng không dám vô lễ với hắn.
Nhất là lúc nãy, các chưởng môn và các gia chủ cùng lãnh đạo cấp cao của các gia tộc lớn ở cả Đông Vực đều cung kính với hắn, mới chỉ thoáng chốc đã bị người ta giẫm đạp lên mặt sỉ nhục, sao hắn có thể nuốt được cơn giận này?
“Tiêu Chính Văn, bọn mày đáng chết! Nhà họ Trần chắc chắn sẽ đuổi giết chúng mày đến tận cùng”, Trần Ngạo tức giận gào lên, âm thanh kinh thiên động địa, vang vọng cả Đông Vực.
“Sự việc tới lúc này mà mày còn dám điên cuồng, xem ra ban nãy dạy dỗ mày vẫn còn chưa đủ!”
Long Ngao vừa nói vừa giơ chân lên, đạp mạnh vào trên mặt Trần Ngạo!
Nếu đổi lại là bình thường, Long Ngao căn bản chẳng thể khiến cho Trần Ngạo bị thương, thế nhưng đáng tiếc là bây giờ Trần Ngạo không chỉ có đan điền rách nát mà ngay cả tu vi bên trong cơ thể cũng bị Vương Hử giam cầm!
Trần Ngạo lúc này chẳng khác gì so với một người bình thường, sao có thể đỡ nổi một cú đá của Long Ngao?
“Khụ!”