“Phụt!”
Âm thanh trầm đục vang lên, cơn đau thấu xương truyền đến khiến Lạc Cửu Anh vứt luôn thanh kiếm của mình, tay ôm vết thương, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn.
Cú đánh này rõ ràng là Tiêu Chính Văn đã nương tay.
Nếu không cụ ta cũng sẽ giống mấy vị môn chủ kia, bị thanh giáo đâm xuyên qua ngực, chết ngay tại chỗ.
“Cậu Tiêu, cảm ơn cậu đã nương tay, nhưng tôi… tôi thật sự không còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa”.
Lạc Cửu Anh khó khăn cúi người xuống nhặt thanh kiếm ở dưới đất lên.
“Môn chủ Lạc, thật ra ông cũng là vì bất đắc dĩ, mặc dù tôi và môn chủ Lạc mới chỉ gặp mặt nhau một lần nhưng môn chủ Lạc cũng xem như là người thẳng thắn, thế nên tôi không muốn truy cứu chuyện này đến cùng. Trận chiến hôm nay là vì trả thù cho đám người Đường Bách Thành”.
“Giờ môn chủ Lạc đã bị thương, đám người Đường Bách Thành ở dưới suối vàng cũng đã biết, sẽ không trách môn chủ Lạc bạc tình bạc nghĩa đâu”.
Nghe những lời này của Tiêu Chính Văn, Lạc Cửu Anh cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Keng!
Lạc Cửu Anh ném thanh kiếm trong tay sang một bên, ôm vết thương chảy máu ròng ròng quỳ xuống dưới đất, đỏ mặt nói: “Cậu Tiêu, trước đây đều là do tôi suy bụng ta ra bụng người, hôm nay tôi vô cùng biết ơn việc cậu không giết tôi”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, giơ một tay lên, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ bỗng chốc biến mất, sau đó anh xoay người lại nhìn ông Lư nói: “Ông Lư, ông vẫn còn nhớ những lời lúc nãy tôi nói chứ?”
Ông Lư không khỏi run rẩy, nuốt nước bọt đứng dậy.
Ông Lư sải những bước nặng nề đi lên võ đài dưới ánh nhìn chăm chú và lạnh lùng của Tiêu Chính Văn.
Cụ ta oán hận nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Hôm nay cậu khiến tôi chịu nhục nhã, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ khiến cậu hối hận”.
“Nhục nhã ư?”
Tiêu Chính Văn lạnh băng xoay người lại, ánh mắt lóe lên sát ý lạnh lùng hỏi: “Ông còn xứng nói đến hai chữ nhục nhã cơ à? Sai người chuẩn bị trà có độc cho tôi, lại ỷ đông hiếp yếu bao vây giết một mình tôi”.
“Nếu liên minh võ thuật các ông đều hèn hạ như thế thì Tiêu Chính Văn tôi thậm chí còn chẳng thèm bảo ông quỳ gối”.
“Hôm nay không giết ông không phải là tôi không dám mà là không muốn làm bẩn tay”.
Bị Tiêu Chính Văn nói đến mức này trước mặt biết bao đệ tử của Thanh Phong Môn, mặt ông Lư đỏ bừng.
Cụ ta liếc mắt nhìn sang, đệ tử Thanh Phong Môn đều nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường.
Mẹ kiếp!
Ông Lư thầm thề chỉ cần có thể thoát ra khỏi đây, nhất định phải khiến Tiêu Chính Văn trả giá gấp mười, gấp trăm lần.
“Giờ ông có quỳ hay không?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng quát.
Ông Lư kìm nén cảm xúc nghiến răng, thở phì phò tức giận, sau đó quỳ xuống với Tiêu Chính Văn trước mặt hàng trăm người.
“Cộp cộp cộp!”
Ông Lư vừa dập đầu với Tiêu Chính Văn vừa xin lỗi anh.
“Đều là lỗi của tôi, tôi không nên âm thầm hãm hại cậu, càng không nên bảo bọn họ bao vây tấn công một mình cậu, phá vỡ quy tắc đấu võ. Mong cậu Tiêu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng”.
Tiêu Chính Văn sải bước đến gần ông Lư, cúi đầu nhìn ông Lư đang quỳ dưới đất nói: “Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ cho ông thôi, nếu còn để tôi nhìn thấy ông xuất hiện ở Giang Trung thì không phải là mấy cái dập đầu thôi đâu”.