"Người giúp việc của các lão Âu Dương đang bên ngoài cửa, có thể gọi cậu ấy vào đại điện hỏi thì biết!"
Giang Vạn Long nói lớn.
Thiên Tử do dự một hồi rồi khẽ gật đầu.
Giang Vạn Long lập tức nói với mấy người lính ngự lâm quân: "Còn không mau dẫn người giúp việc của các lão Âu Dương vào đây!"
Không lâu sau, mấy người lính ngự lâm quân cùng nhau tiến vào đại điện nói với Thiên Tử: "Khởi bẩm Thiên Tử, chúng tôi chưa từng gặp bất kỳ người giúp việc nào của các lão Âu Dương! Có phải các lão Giang đã nhìn nhầm rồi không?"
"Gì cơ?"
Giang Vạn Long quay đầu nhìn tên lính ngự lâm quân bẩm báo, vừa nãy chỉ có mình hắn chặn Trương Phú ở ngoài cửa!
"Trương Phú bị các cậu đưa đi đâu rồi, nói!"
Việc này thật quá lộ liễu, trước mặt Giang Vạn Long lại dám bày ra thủ đoạn này, sao ông ấy có thể không nổi giận chứ?
"Các lão, chúng tôi thật sự chưa từng gặp người mà ông nói, hơn nữa cũng không phải một mình tôi không thấy, mọi người đều không nhìn thấy, vừa nãy ông ở ngoài cửa nói chuyện với không khí một hồi rồi quay người đi vào đây”.
"Nói thật lòng mấy người chúng tôi còn đang thắc mắc, rốt cuộc là ông bị làm sao?"
Tên lính ngự lâm quân nở nụ cười xem thường, nói chuyện cũng rất có tính thuyết phục.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn tên lính ngự lâm quân đó rồi cất bước đi lên phía trước, rút ra một cây kim châm nói: "Không cho anh nếm chút đau khổ thì anh không định nói sự thật phải không?"
Tên đứng đầu nhóm ngự lâm quân liếc nhìn cây kim châm trong tay Tiêu Chính Văn, tức giận nói: "Vua Bắc Lương, dù anh lập được công lao to lớn nhưng cũng không thể ăn không nói có! Chúng tôi không...”
Hắn còn chưa dứt lời, kim châm của Tiêu Chính Văn đã đâm vào một trong các huyệt đạo của hắn.
Cây kim châm này vừa đâm vào, tên lính đó lập tức biến sắc, không tới hai giây đã kêu lên một tiếng khổ sở rồi ngã xuống đất, hai tay ôm lấy bả vai, phát ra từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Y thuật ngoài việc cứu người còn có thể giết người, cũng có thể dùng để tra hỏi!
Cây kim châm vừa đâm xuống, tên lính ngự lâm quân đột nhiên cảm thấy cơ thể đau đớn không ngừng, nằm quằn quại dưới đất!
Mà cảm giác đau đớn vì bị kim châm này nhanh chóng lan ra toản ra toàn thân.
Thiên Tử và các quan văn võ đều ngơ ngác nhìn Tiêu Chính Văn, trước mặt Thiên Tử Các lại dám dùng hình, trước tới nay chỉ có một mình Tiêu Chính Văn!
"Tiêu Chính Văn, cậu thật to gan, đây là đâu chứ, cậu dám dùng hình ở nơi này sao?"
Một vị quan văn tỏ vẻ tức giận gạt đám người ra chỉ vào Tiêu Chính Văn chỉ trích.
"Đây là đâu? Lẽ nào Thiên Tử Các không phải là nơi biểu dương chính nghĩa sao?"
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi ngược lại.
"To gan! Nhiều cấm vệ quân như vậy...”
Ông ta còn chưa kịp nói xong, đã thấy tên lính ngự lâm quân đó kêu lên thảm thiết: "Vua Bắc Lương xin tha mạng, tôi nói,... tôi nói! Đây là do ông Lạc dặn dò chúng tôi, nếu nhìn thấy người nhà họ Âu Dương thì phải lập tức giết chết!"
"Tên... tên Trương Phú kia đã chết rồi! Cầu xin anh, tha cho tôi!"
Nghe thấy vậy, quan văn võ trong triều đều hết sức kinh hãi, ngay cả vẻ mặt Thiên Tử cũng rất khó coi.
"Thi thể Trương Phú đâu?"
Thiên Tử lạnh lùng dò hỏi.