Trần Huy Tổ sững sờ một lúc rồi mới ngập ngừng nói.
Nhưng chỉ một câu chào của Tần Lương Ngọc đã khiến Trần Huy Tổ gần như sụp đổ.
Thật ra trong thời gian qua, ông ta đã bị nhà họ Trần sỉ nhục, thậm chí ngay cả đám người làm trong nhà cũng dám ngồi lên đầu ông ta.
“Được rồi, mọi người ngồi đi, tôi bảo người đưa trà lên!”
Nói xong, Trần Huy Tổ vẫy tay ra hiệu cho thị nữ bên cạnh, sau đó vài thị nữ mang trà lên cho mấy người Tiêu Chính Văn.
“Cách đây không lâu, tôi nghe nói cậu Tiêu đã giết Điền Kỵ, mọi người kể lại cho tôi nghe đi!” Trần Huy Tổ đổi chủ đề, nói với mọi người.
“Trận chiến đó quả thực chấn động, ông không biết đó thôi, tên Điền Kỵ đó không phải là đối thủ của cậu Tiêu, ngay cả núi Long Vân suýt chút nữa cũng bị ném ra vùng ngoài vũ trụ!”
“Nhưng ông đoán xem, chỉ một cú đấm của anh Tiêu đã…”
“Khụ khụ!”
Lý Bạch nói được nửa chừng, ngoài cửa đã truyền đến vài tiếng ho khan, sau đó, một thị nữ đi vào sảnh lớn, nói với mọi người: “Cụ tổ đến!”
Thị nữ nhìn mọi người bằng ánh mắt khinh thường, nhất là ánh mắt nhìn Trần Huy Tổ càng giống như cô ta mới là chủ trong cái nhà này, còn Trần Huy Tổ chỉ là một người giúp việc mà thôi.
Hơn nữa trong mắt thị nữ, mấy người Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi, không có tư cách sánh ngang với nhà họ Trần.
Mấy người Lý Bạch nhìn nhau cũng đều quay lại chỗ ngồi.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của nhà họ Trần, huống gì thân phận của cụ tổ rất cao, ngay cả Hắc Bá cũng phải nể mặt cụ ta.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó một ông lão nét mặt hồng hào sải bước đi vào sảnh lớn.
Ông lão mặc một bộ đồ được làm từ bông, đầu đội khăn vuông, mặc dù tóc đã bạc nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, phong thái bất phàm.
“Chào cụ tổ”, Trần Huy Tổ vội đứng lên chào.
Ông lão xua tay nhìn người trong sảnh lớn: “Đứng lên đi, không cần làm thế trước mặt bạn của cháu”.
Sau đó ông cụ sải bước đi đến vị trí chính giữa, quay đầu sang nhìn Tiêu Chính Văn bên cạnh nói: “Chắc vị này là Tiêu Chính Văn nổi danh đó nhỉ?”
“Quả nhiên phong thái đỉnh đạc, anh hùng thiếu niên”.
“Ông cụ quá khen”, Tiêu Chính Văn chỉ lạnh nhạt đáp một câu.
“Haizz, tôi đã tuổi này rồi, đã có hơn một trăm năm chưa ra ngoài nên ít biết về những chuyện xảy ra bên ngoài”.
“Nhưng tôi vẫn phải đại diện cho nhà họ Trần cảm ơn cậu Tiêu đã trả thù rửa nhục cho nhà họ Trần”.
Ông lão bình tĩnh nói.
“Ông cụ khách sáo rồi, dù sao Trần Huy Tổ là người của điện Thần Long, cho dù là ai dám động đến người của điện Thần Long thì đều là kẻ thù của tôi”, những lời này của Tiêu Chính Văn đã như nói cạnh nói khóe rồi.
Dĩ nhiên ông cụ nhà họ Trần cũng nghe ra được ám chỉ trong lời của Tiêu Chính Văn, khẽ cười nói: “Cậu Tiêu, thật ra cho dù trước đây giữa chúng ta có hiểu lầm gì thì bây giờ tình thế đã không còn lạc quan nữa”.
“Tôi tin chắc cậu Tiêu cũng đã nghe nói chiến trường ngoài vũ trụ đã không thể chống đỡ nữa, lúc này tôi và cậu hẳn là nên hợp sức với nhau”.