Chương 289: Điều động người ở tỉnh đến
Lúc này Đỗ Bá Đào bị Tiêu Chính Văn nắm cổ xách lên run lẩy bẩy, sắc mặt vô cùng hoảng sợ!
Mặt ông ta dần đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên khó khăn, khàn giọng nói: “Tiêu Chính Văn, cậu buông tay ra! Tôi là chủ tịch tập đoàn Đỗ Thị, tốt nhất cậu nên biết rõ địa vị và thế lực ở tỉnh của tôi. Nếu đắc tội với tôi, kết cục của cậu và vợ con cậu sẽ rất thê thảm!”
Lúc này thấy chồng mình bị người ta xách cổ lên, Tào Lệ Lan ở một bên cũng khiếp sợ nhưng sau đó mụ ta vung tay quơ chân lao đến, xô đẩy và cào xé Tiêu Chính Văn mắng: “Buông chồng tao ra! Mày đúng là đồ không biết tốt xấu, tập đoàn Đỗ Thị bọn tao là tập đoàn lớn mấy chục tỷ tệ. Kẻ nghèo hèn dưới đáy xã hội như mày mà cũng dám đắc tội với nhà tao à? Không muốn sống nữa sao?”
“Ồn ào quá!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, cả người toát ra sự lạnh lẽo. Anh giơ tay lên tát Tào Lan Lệ một bạt tai khiến mụ ta xoay mấy vòng rồi ngã xuống đất.
Cái tát này đánh cho Tào Lan Lệ ngơ ngác, cũng khiến mụ ta sợ hãi!
Mụ ta nhìn mười mấy người nằm trên đất đó, có người chết rất thảm, đa số đều bị gãy tay gãy chân, không ngừng nôn ra máu.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đỗ Bá Đào cảnh cáo: “Chủ tịch Đỗ, con người tôi cũng có giới hạn, tôi mong ông tốt nhất đừng làm chuyện gì để mình phải hối hận. Chuyện tối nay là một lời cảnh cáo dành cho ông! Mọi chuyện của Đỗ Hạo Hiên sẽ được xử lý theo luật pháp của Tu Hà. Nếu ông muốn con trai mình được thả ra thì phải nghiêm túc xin lỗi đàng hoàng, cầu xin vợ tôi tha thứ chứ không phải dùng mấy thủ đoạn dơ bẩn này”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn buông tay ra, Đỗ Bá Đào thở hổn hển ngã ngồi trên mặt đất xoa cổ mình, mặt đỏ bừng, sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn.
Khoảnh khắc đó, ông ta cảm nhận được sát khí cực mạnh trên người Tiêu Chính Văn.
Dường như chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn thì cậu ta có thể giết mình ngay!
“Chồng à, anh không sao chứ?”
Tào Lệ Lan vội vã bò đến cạnh Đỗ Bá Đào tựa vào người ông ta, hoảng sợ hỏi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Bá Đào nhướng mày đứng lên, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị đưa Khương Vy Nhan đi, hung ác hét lên: “Tiêu Chính Văn, Đỗ Bá Đào tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện tối nay đâu! Cậu tha cho tôi không có nghĩa là tôi sẽ tha cho cậu. Đắc tội với tập đoàn Đỗ Thị, cậu, vợ con cậu và cả nhà họ Khương đều phải bị tập đoàn Đỗ Thị truy sát ngăn chặn sự phát triển”.
Đỗ Bá Đào tức giận nói.
Hơn hai mươi năm, từ lúc ông ta bước vào xã hội đến nay chưa từng phải chịu nỗi nhục lớn như vậy.
Tức không chịu được!
Tiêu Chính Văn ôm bả vai Khương Vy Nhan dừng ngay ở cửa, bình thản để lại một câu: “Cứ tự nhiên”.
Sau đó anh đưa Khương Vy Nhan rời đi.
Ra khỏi Tử Trúc Lâm thì gặp phải quản lý Triệu kính cẩn đứng ở cửa.
Quản lý Triệu xu nịnh và khiêm nhường nói: “Kính chào anh Tiêu và tiểu thư Khương”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi lái xe điện chở Khương Vy Nhan rời khỏi Tử Trúc Lâm.
Không lâu sau, Đỗ Bá Đào tức giận chạy ra khỏi Tử Trúc Lâm gọi một cuộc điện thoại: “Trong vòng ba ngày, tôi muốn ngăn chặn sự phát triển của công ty nhà họ Khương ở Tu Hà bằng mọi mối quan hệ. Ngoài ra, liên lạc với Lưu Thiên Bằng của thế lực ngầm ở tỉnh, bảo cậu ta dẫn theo mấy trăm người đến đây, phải là những người có thủ đoạn tàn độc nhất, đừng tìm mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ! Còn nữa, mời hết bốn vị binh vương cấp bốn sao của tập đoàn Đỗ Thị đến Tu Hà”.
Đầu bên kia điện thoại là trợ lý ở tỉnh của Đỗ Bá Đào, lúc này hắn run rẩy hỏi: “Chủ tịch, đã xảy ra chuyện gì ạ? Muốn làm lớn như vậy? Công ty nhà họ Khương ở Tu Hà có xung đột lợi ích với công ty chúng ta sao?”
Đỗ Bá Đào lạnh giọng quát: “Cậu đừng hỏi nhiều, cứ làm theo là được! Tôi phải làm cho Tu Hà này không còn nhà họ Khương nữa!”
Cúp điện thoại, ánh mắt Đỗ Bá Đào sắc lẹm nhìn chằm chằm bóng dáng đã rời đi của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
Bên này, Tiêu Chính Văn chở Khương Vy Nhan về nhà.
Vừa xuống xe, Khương Vy Nhan lo lắng hỏi: “Tiêu Chính Văn, em biết anh rất mạnh nhưng tối nay anh làm vậy hơi quá. Nếu chủ tịch Đỗ truy cứu chuyện này, chẳng phải chúng ta đắc tội với cả tập đoàn Đỗ Thị sao? Nếu ông ta muốn đối phó với chúng ta thì chúng ta phải làm sao?”
Mắt Khương Vy Nhan đỏ bừng, cảm thấy mình thật yếu đuối.
Dù sao những gì cô sắp phải đối mặt là sự trả thù của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh!
Tiêu Chính Văn dịu dàng xoa đầu Khương Vy Nhan cười nói: “Em cứ yên tâm đi, anh tự biết sắp xếp. Hơn nữa, nơi này là Tu Hà không phải ở tỉnh, tập đoàn Đỗ Thị có giỏi đến mức nào cũng có thể làm được chuyện to tát gì ở Tu Hà chứ?”
Khương Vy Nhan còn muốn nói gì đó nhưng thấy Tiêu Chính Văn bình tĩnh như vậy, cô cũng đành bất lực thở dài.
Về đến nhà, chơi với Na Na một hồi, Tiêu Chính Văn lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Khương Vy Nhan nói: “Đây là tiền lương ứng trước của ông chủ bọn anh, hai trăm năm mươi nghìn tệ. Ngày mai em lấy đi làm thủ tục nhập học cho Na Na đi”.
Lúc này Khương Vy Nhan đang đọc tài liệu về dự án hợp tác hai trăm triệu tệ của anh Bạch trong phòng ngủ. Nhìn thấy thẻ ngân hàng trong tay Tiêu Chính Văn, cô cũng vui vẻ, kích động nói: “Ông chủ các anh thật sự cho ứng trước tiền lương hai năm à?”
Tiêu Chính Văn cười nói: “Ừ”.
Khương Vy Nhan nhìn thẻ ngân hàng, mắt hơi ngấn lệ. Cô bỗng ôm chầm lấy Tiêu Chính Văn vừa khóc vừa nói: “Tiêu Chính Văn, cảm ơn anh”.
Tiêu Chính Văn cũng ngây người, nhất thời không biết nên làm sao nhưng sau đó anh khẽ ôm Khương Vy Nhan nói: “Cảm ơn anh làm gì, Na Na cũng là con gái anh mà”.
Ôm một lúc, Khương Vy Nhan bỗng buông Tiêu Chính Văn ra rồi lau nước mắt nói: “Tiêu Chính Văn, ngày mai em muốn nhờ anh đưa Na Na đến trường làm thủ tục nhập học vì em vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý ở công ty”.
“Được, không thành vấn đề”.
Tiêu Chính Văn đồng ý ngay lập tức.
Ngày hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, Khương Vy Nhan vội vã đi làm.
Tiêu Chính Văn đeo cái cặp công chúa màu hồng mới mua cho Na Na, sau đó lái chiếc xe điện chở Na Na đến cổng trường học quý tộc hoàng gia Tân Nhã.
Trước cổng trường toàn là những chiếc xe hạng sang.
Xe hạng thấp nhất cũng là chiếc mấy triệu như Porsche.
Còn có Mercedes-Benz, BigG, Bentley và mấy chiếc gần mười triệu như Roll-Royce!
Lúc này, Tiêu Chính Văn đỗ chiếc xe đạp điện ngay tại cổng trường đã nhanh chóng gây sự chú ý.
Nhưng Tiêu Chính Văn không quan tâm mà đỗ xe điện ở giữa hàng chục chiếc xe hạng sang, sau đó ôm Na Na vừa nói vừa cười đi đến phòng giáo vụ của trường.
Lúc đến anh đã gọi điện thoại cho trường nói đến thẳng phòng giáo vụ để làm hồ sơ nhập học.
Lúc này chủ nhiệm phòng giáo vụ và mấy giáo viên cũng ngóng chờ Tiêu Chính Văn đến.
Trong mắt họ, những người có thể trả nổi tiền học phí, cho con học ở trường quý tộc hoàng gia Tân Nhã đều không phải là gia đình bình thường.
Cho nên sáng sớm họ đã chuẩn bị lễ đón mừng, tất cả đều đợi ở trước cửa phòng giáo vụ.
Lúc này chủ nhiệm Vương phòng giáo vụ nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang ôm con đi đến cũng nhíu mày, vẻ mặt kích động lập tức biến mất.
Thầy Lý cao gầy bên cạnh cũng đẩy kính ngạc nhiên nói: “Chủ nhiệm, không phải là học sinh mới đến làm thủ tục nhập học chứ? Cũng… cũng bình thường quá vậy, tôi thấy hình như còn lái xe điện đến… Hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy họ ăn mặc rất bình thường… Sẽ không nhầm chứ?”