Nhưng những người quen biết Tiêu Chính Văn đều có thể nhận ra ngay người này không phải Tiêu Chính Văn.
Bởi vì Tiêu Chính Văn đối xử với ai đều rất lịch sự và khiêm tốn, không hề kiêu ngạo chút nào.
Còn người này lại vô cùng kiêu ngạo.
Đây là điểm khác biệt lớn giữa “hàng thật và hàng nhái”.
Nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì khó hiểu, dù sao thì Tiêu Chính Văn cũng đã vào sinh ra tử vô số lần, để bảo vệ người dân Hoa Quốc khỏi kẻ thù.
Sao có thể coi thường người mà mình dùng tính mạng để bảo vệ chứ?
Trương Nguyệt Đông vừa nói, vừa chậm rãi bước trên thảm đỏ.
Hắn là người của nhà họ Trương ở tỉnh Xuyên, người canh giữ lăng mộ Tổ Long ở Thiên Sơn.
Lần này tới đây cũng chủ ý của ông Lư - người của liên minh võ thuật và Lâm Thiên Đức - người của Quỷ Y Môn.
Hắn muốn giả danh Tiêu Chính Văn, hủy hoại danh tiếng của Tiêu Chính Văn.
Lúc này, chủ tịch Lữ vội vàng chào hỏi, cười nói: “Cậu Tiêu, cậu đến Giang Lăng, đúng là khiến toàn bộ người dân Giang Lăng nở mày nở mặt!”
Lúc này, một đám doanh nhân giàu có cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, cậu Tiêu tài năng xuất chúng, che được cả trời đất, cậu đến Giang Lăng, đúng thật là dát vàng lên mặt chúng tôi!”
Trương Nguyệt Đông gật đầu đắc ý.
Nghĩ có vẻ như bộ mặt giả của mình đã thực sự phát huy tác dụng, ngay cả chủ tịch thành phố cũng không nhận ra.
Lúc này, ánh mắt của hắn chuyển dời vào người một cô gái trẻ, trong lòng lập tức nảy sinh ý nghĩ xấu...
Hắn đã đi đến rất nhiều thành phố, tiền tài cũng không thiếu, nhưng chưa có cô gái nào thật sự có thể lọt vào mắt của hắn.
Nhưng cô gái trước mắt vừa nhìn đã biết được sinh ra trong gia đình giàu có, nếu mượn danh nghĩa Tiêu Chính Văn, khiến bụng cô gái này to lên, vậy thì danh tiếng của Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Nghĩ vậy, Trương Nguyệt Đông chỉ tay vào cô gái rồi nói: “Chủ tịch Lữ, lát nữa bảo cô ấy đến khách sạn cùng tôi, hầu hạ tôi nghỉ ngơi!”
Chủ tịch Lữ quay đầu lại nhìn, không khỏi sững sờ.
Đó là cô hai nhà họ Đàm, mặc dù nói nhà họ Đàm luôn thuộc thế gia hạng hai, nhưng...
“Sao thế?”
Trương Nguyệt Đông thấy sắc mặt khó coi của chủ tịch Lữ, trong mắt liền lóe lên vẻ nham hiểm, sau đó khẽ vung tay lên, tia sáng vàng từ trong lòng bàn tay tỏa ra, trong sân bay lập tức nổi lên một trận gió lớn.
Gây rối cả nửa ngày, Trương Nguyệt Đông này cũng không phải là tên vô dụng bất tài.
Người nhà họ Trương có tài năng bẩm sinh với loại trận pháp này, dù sao thì canh giữ Tổ Long cũng không thể thiếu trận pháp như vậy.
Chủ tịch Lữ sợ hãi, ai mà không biết thực lực của Tiêu Chính Văn chứ?
“Được được được, tôi sẽ làm theo lời cậu Tiêu nói!”
Chủ tịch Lữ quay đầu liếc nhìn ngầm ra hiệu cho Đàm Xương Vận - người quản lý nhà họ Đàm.