Báo thù?
Triệu Kế Hồng lấy đâu ra dũng khí đó?
Vào lúc này, không chỉ bốn người họ bị Sáng Thế Hạo Thiên bao vây trên đỉnh Thiên Sơn, không làm được gì, mà đến Hoa Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn ở cách xa hàng nghìn dặm cũng bị bao vây bởi trận pháp của Sáng Thế Hạo Thiên.
Chỉ cần giơ tay, ba ngọn núi danh tiếng này sẽ không còn tồn tại.
Đừng nói đến việc để ông ta ra tay giết chết Tiêu Chính Văn, ngay cả mở miệng ra nói ông ta cũng không có dũng khí.
Bạch Chiến Sinh lúc này đứng sững sờ ở một bên, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, đại não cũng bị ngắt mạch rồi.
“Thế nào, không dám ra tay sao?” Tiêu Chính Văn cười giễu cợt nhìn Triệu Kế Hồng.
"Tiêu...”
"Bốp!"
Triệu Kế Hồng chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã vung tay tát vào mặt ông ta.
Cú tát này để lại dấu vết năm ngón tay rõ ràng mồn một trên mặt Triệu Kế Hồng.
“Sao, cảnh giới Nhân Hoàng là rất ghê gớm rồi à? Tự cho rằng ông là Nhân Hoàng thì có thể nói một là một nói hai là hai ư? Có thể bóp méo sự thật hả?"
"Tôi...”
"Bốp!"
Không chờ Triệu Kế Hồng kịp mở miệng, một cái tát vang dội khác lại đánh mạnh vào má còn lại của ông ta.
"Con trai của Nhân Hoàng thì có thể hoành hành ngang ngược sao?”
"Bốp!"
“Nhân Hoàng thì có thể mặc kệ đạo lý sao?"
"Bốp bốp bốp...”
Sau mỗi câu hỏi của Tiêu Chính Văn là những cú tát mạnh vào mặt Triệu Kế Hồng.
Những bạt tai đáp xuống mặt Triệu Kế Hồng như những hạt mưa.
"Nói cho tôi biết, Nhân Hoàng rất ghê gớm sao?”
Tiêu Chính Văn hỏi với giọng lạnh lùng.
Giờ phút này, cả khán đài im phăng phắc, mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt!
"Cậu Tiêu đang hỏi các ông đấy!”
Hận Thiên vung tay đánh qua một bạt tai!