Chương 536: Cuối cùng cũng gặp nhau
Ánh mắt Tiêu Chính Văn bình thản, hất tay rồi xoay người rời đi, nói: “Hãy nhớ lời của tôi, Lão Phượng Lâu và ba anh em nhà họ Phượng không được nhúng tay vào chuyện của Giang Bắc!”
Ông chủ Phượng Tam nhìn Tiêu Chính Văn và Long Lân rời đi, ôm bụng rồi phun ra máu tươi, ánh mắt dữ tợn.
Mạnh quá!
Đây là đối phương vẫn chưa dùng hết sức!
Giang Bắc xuất hiện một cường giả như vậy từ bao giờ nhỉ?
Ông chủ Phượng Tam lạnh lùng nhìn Quý Thiên Hào ngã dưới đất, bước tới, xem xét tình trạng của ông ta, không chết mà chỉ bị tê liệt thần kinh.
Sau đó, ông ta bảo người làm đưa Quý Thiên Hào trở về nhà họ Quý, đồng thời để lại một câu cho ông ta: “Bắt đầu từ hôm nay, Lão Phượng Lâu tạm ngừng kinh doanh, không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Giang Bắc. Về món nợ ân tình của gia chủ Quý, sau này ba anh em nhà họ Phượng sẽ trả”.
Chẳng mấy chốc Lão Phượng Lâu đã ngừng việc làm ăn.
Ông chủ Phượng Tam nhanh chóng đến sân sau, mở một đường hầm, đi được trăm mét, tới một căn phòng dưới lòng đất, thấy anh cả và anh hai đang tọa thiền.
“Anh cả, anh hai, Lão Phượng Lâu đóng cửa rồi”, Phượng Tam quỳ dưới đất kêu lên.
Phượng Đại và Phượng Nhị lập tức mở mắt, giữa đôi lông mày bắn ra sự lạnh lẽo ngút trời, hỏi: “Sao lại đóng cửa?”
“Có cao thủ đến cửa, đánh bại em chỉ bằng một chiêu, đồng thời cảnh cáo, bảo Lão Phượng Lâu không được nhúng tay vào chuyện của Giang Bắc”, Phượng Tam đáp.
“Đánh bại chú bằng một chiêu?”
Sắc mặt Phượng Nhị kinh ngạc và nghiêm túc, sau đó nói: “Chú có thực lực chiến thần huyền cấp hai sao, có thể đánh bại chú thì ít nhất cũng là chiến thần địa cấp ba sao!”
“Không, anh hai, trước mặt người đó, em cảm nhận được áp lực còn to lớn hơn trên người anh cả, sợ là…”
Phượng Tam nhíu mày.
“Sợ là cái gì?”
Lúc này, Phượng Đại như hổ uy, bình thản hỏi.
“Sợ là đã vượt cả anh cả, ít nhất cũng là cường giả chủ soái huyền cấp hai sao!”, Phượng Tam đáp.
Phượng Đại nghe thấy thế thì ánh mắt lóe lên tia sáng, lạnh lùng nói: “Chú chắc chứ?”
“Chắc chắn ạ!”
Cả căn phòng bí mật dưới lòng đất bỗng chốc im phăng phắc.
Một lúc sau, Phượng Đại kia mới lên tiếng: “Nếu đã vậy thì đóng cửa đi, mình giỏi còn có người giỏi hơn, một nhân vật cấp chủ soái mà xuất hiện ở Giang Bắc, sợ là Giang Bắc sắp nổi bão rồi”.
…
Còn ở bên này, sau khi Quý Thiên Hào được đưa về nhà họ Quý, Quý Tốn thấy em trai mình như vậy, lập tức lạnh lùng hỏi: “Chuyện này là sao? Kẻ nào làm?”
Nhân viên của Lão Phượng Lâu lạnh lùng đáp: “Gia chủ Quý, ông chủ tôi bảo tôi chuyển lời với ông, Lão Phượng Lâu sẽ không nhúng tay vào chuyện của Giang Bắc. Ông hai Quý chỉ bị tê liệt, một lúc nữa sẽ hết”.
Dứt lời, nhân viên kia vội vàng rời khỏi nhà họ Quý.
Lúc này, Quý Tốn nổi giận đùng đùng, hỏi Quý Thiên Hào: “Chú hai, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chẳng phải tôi bảo chú đến mời ba anh em nhà họ Phượng sao? Sao lại thành thế này?”
Quý Thiên Hào toàn thân bất động, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nói chuyện, đáp: “Anh cả, là em vô dụng, có cao thủ đến Lão Phượng Lâu, đánh bại ông chủ Phượng Tam chỉ bằng một chiêu, bảo bọn họ không được nhúng tay vào chuyện của Giang Bắc”.
“Ông chủ Phượng Tam thua trận sao?”
Quý Tốn nghe thấy thế, vẻ mặt nghiêm trọng, lẩm bẩm: “Lẽ nào Tứ Tuyệt đã biết con át chủ bài của mình?”
Sau đó, ông ta vung tay lên, ra hiệu cho bảo vệ đưa Quý Thiên Hào xuống.
Quý Tốn thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đến nội viện Viên Lãng ở, cung kính chờ ở cửa.
Vệ sĩ bên cạnh Viên Lãng nhanh chóng mở cửa, bình thản nói: “Anh Viên dậy rồi, mời ông vào”.
Quý Tốn vội vàng cất bước vào trong, liền nhìn thấy Viên Lãng đang ngồi trên ghế thái sư thưởng trà.
Ông ta còn chưa lên tiếng, Viên Lãng đã cướp lời: “Nhìn dáng vẻ vội vàng, ấn đường u ám của gia chủ Quý, chắc là đã gặp phải rắc rối không giải quyết được rồi”.
“Cậu Viên tinh tường, chẳng chuyện gì giấu được tai mắt cậu cả”.
Quý Tốn vội vàng ngồi xuống nói: “Cậu Viên, Tứ Tuyệt bất ngờ phản bội, chiếm mấy chục địa bàn làm ăn của nhà họ Quý tôi”.
“Tứ Tuyệt phản bội không có gì lạ cả”, Viên Lãng bình thản cười đáp: “Bởi vì đêm qua đã có người một mình thách đấu núi Phượng Vĩ, đánh bại Sát Long chỉ bằng một chiêu”.
“Sao cơ?”
Quý Tốn lập tức hiểu ra, hỏi: “Có người lên kế hoạch phía sau sao?”
Viên Lãng gật đầu đáp: “Đúng vậy”.
Quý Tốn nghe thấy thế, sắc mặt trở nên u ám, tức giận vỗ bàn, nói: “Khốn kiếp! Là kẻ nào đối đầu với nhà họ Quý chúng tôi? Lẽ nào là năm thế gia lớn còn lại? Hay là Thẩm Thiên Hà?”
Viên Lãng cười nói: “Đều không phải”.
“Đều không phải? Vậy thì là ai chứ?”, Quý Tốn cuống lên.
Viên Lãng lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết, người này lên kế hoạch rất thận trọng. Nhưng, nhìn trình tự ra tay của hắn, chắc là nhằm vào nhà họ Viên chúng tôi”.
“Sao cơ? Nhằm vào nhà họ Viên?”, Quý Tốn càng hoảng hơn.
Ai vậy nhỉ?
Dám to gan lớn mật nhằm vào nhà họ Viên?
Viên Lãng cười nói: “Nhà họ Viên phát triển mạnh như vậy, đắc tội với rất nhiều người, có một hai đối thủ tìm đến không có gì làm lạ, ông cứ làm cho tốt việc của mình đi. Bữa tiệc tối nay sắp xếp thế nào rồi?”
Quý Tốn vội vàng đáp: “Cậu Viên, mọi thứ đã xong xuôi cả rồi”.
“Tốt lắm”.
Viên Lãng cười đáp.
Bảy giờ tối.
Trong khách sạn tỉnh tổ chức một bữa tiệc nhà giàu.
Tất cả những nhân vật tai to mặt lớn ở tỉnh Giang Bắc đều được mời tới tham gia.
Trong ngoài khách sạn đèn đuốc sáng trưng, lung linh rực rỡ, ngoài cửa trải thảm đỏ mấy trăm mét, từng chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau lái tới.
Hội trường bữa tiệc, tiếng người ồn ào, nhìn ra thấy toàn là những người có máu mặt của tỉnh Giang Bắc.
Năm thế gia lớn và Thẩm Thiên Hà cũng có mặt, đồng thời tặng quà mừng.
Tiêu Chính Văn và Long Lân đương nhiên cũng giả dạng một thân phận, trà trộn vào hội trường.
Khi bữa tiệc tiến hành được một nửa, Quý Tốn bước lên bục, vẻ mặt tươi cười nói với mọi người: “Chúng ta hãy nhiệt liệt chào đón vị khách tôn quý nhất tối nay, Viên Lãng, người nhà họ Viên!”
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay như sấm vang khắp hội trường mấy nghìn mét vuông.
“Vãi, là người nhà họ Viên kìa!”
“Được đấy, nghe nói nhà họ Viên này là một gia tộc lớn lánh đời”.
“Đúng vậy, ở Hoa Quốc, chỗ nào cũng có bóng dáng của nhà họ Viên. Không ngờ đằng sau nhà họ Quý lại là nhà họ Viên”.
Cả hội trường xôn xao bàn tán.
Sau đó, dưới ánh đèn tụ quang, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, mặc vest đen, nâng một ly rượu vang, đứng trên bục, mỉm cười ra hiệu với mọi người bên dưới: “Tôi rất vui khi được đến Giang Bắc, gặp được những người tài ở đây, chúng ta cùng uống một ly nào”.
Dứt lời, mọi người nâng ly.
Còn lúc này, Tiêu Chính Văn và Long Lân đứng trong đám người, nhìn Viên Lãng trên bục.
Trong mắt Tiêu Chính Văn là sự lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên anh gặp người của nhà họ Viên.
Nhà họ Viên, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi.