Tiêu Chính Văn bước ba bước đã đến trước mặt Dạ Ma Thiên.
“Trận pháp này quả thực rất thần bí, nhưng đáng tiếc, nó vốn không thuộc về anh!”
Tiêu Chính Văn thở dài tiếc nuối.
Nếu Dạ Ma Thiên cũng hiểu được sự huyền ảo của trận pháp này thì có lẽ Tiêu Chính Văn đã có thể tìm hiểu hơn nữa.
Một giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn tung đòn, đòn này dường như đem theo cả ý chí trời đất một phương, nện mạnh xuống.
Nếu Dạ Ma Thiên trúng đòn này của Tiêu Chính Văn thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Ngay thời khắc mấu chốt này, Dạ Ma Thiên đột nhiên ngẩng đầu nói với ánh mắt tàn nhẫn: “Ồ? Nó không thuộc về tôi sao? Anh chắc chắn chứ?”
Trận pháp này không phải Dạ Ma Thiên tạo ra thật nhưng gã đã được truyền thừa từ nhỏ, hơn nữa tập luyện đến nay, có thể nói những người cao hơn gã hai ba cảnh giới cũng không thoát được trận pháp của gã, sao Tiêu Chính Văn có thể thoát được?
Ngay khi một chưởng của Tiêu Chính Văn sắp đánh xuống, trời đất bỗng thay đổi.
Bầu trời rung chuyển dữ dội như sắp sụp xuống.
Rầm!
Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, bầu trời bỗng xuất hiện một khe hở khá rộng, sau đó một cỗ quan tài đá màu đen bỗng bay đến.
“Dung hợp”.
Dạ Ma Thiên lấy thanh kiếm chém vào lòng bàn tay mình làm máu bắn lên cỗ quan tài đá màu đen.
Bụp!
Khi máu của gã bắn lên quan tài đá đó, từng làn khói trắng bỗng bốc lên.
Cùng lúc đó dường như có một sự tồn tại từ thời cổ đại đang dần thức tỉnh, luồng khí tức đó thay đổi màu sắc của trời đất và khiến tất cả chúng sinh phải quỳ lạy nó.
Sau đó trên quan tài đá đó xuất hiện vô số sợi tơ màu đen, những sợi tơ này giống hệt với những cái Tiêu Chính Văn nhìn thấy ở Minh Hà.
Vô số sợi tơ rơi xuống như một thác nước đen tuyền.
Sức mạnh ẩn chứa trong đó gần như khiến trời đất này không thể chịu được.