Đám đệ tử Thanh Phong Môn đang đứng hai bên suýt bật cười thành tiếng, đây là ví dụ cho việc bốc phét đến mức hư phổi sao?
Lư Kính Hải ngồi trên khán đài nghe thấy vậy, lập tức nổi khùng, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, dù cậu không phải là người của võ tông nhưng cậu cũng là một người luyện võ!”
“Lẽ nào cậu không biết trong võ đạo coi trọng vai vế nhất sao? Tôi và thầy của cậu thậm chí còn bằng vai phải lứa, cậu lại dám cười nhạo tôi?”
Tiêu Chính Văn nhướng mày, lắc đầu nói: “Ông cụ, xin ông tự trọng, tôi chưa từng chế giễu ông, hơn nữa, ông cũng không phải con gái nhà lành mà!”
Lúc này, đám đệ tử của Thanh Phong Môn nhịn cười tới mức khó chịu cuối cùng cũng phát ra tiếng cười yếu ớt.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lư Kính Hải.
Đặc biệt khi liên tưởng tới bốn chữ “con gái nhà lành” thì tiếng cười lại càng khó kiềm chế hơn!
“Tiêu Chính Văn!”
Lần này Lư Kính Hải đã thật sự nổi giận!
Tiêu Chính Văn năm lần bảy lượt ăn nói hỗn hào với cụ ta, huống hồ cụ ta còn bị Tiêu Chính Văn chế nhạo ngay trước mặt mấy trăm đệ tử của Thanh Phong Môn, gương mặt già nua của Lư Kính Hải đã trở nên nóng bừng.
“Ông cụ có định xuống dưới đấu một hiệp trước không?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười hỏi.
Mặc dù địa vị của Lư Kính Hải cao, nhưng thực lực vẫn còn kém xa, chỉ ở cảnh giới Thiên Vương một sao!
Giao đấu với Tiêu Chính Văn ư?
Ngay cả một đầu ngón tay của Tiêu Chính Văn cụ ta cũng không chống đỡ nổi!
“Hừ! Một thằng thanh niên trẻ tuổi như cậu đúng là điên cuồng vô độ! Tôi khinh thường không thèm đấu võ mồm với cậu!”
Sắc mặt của Lư Kính Hải vừa đỏ vừa tím, phẫn nộ hừ một tiếng, quay đầu lại không nhìn Tiêu Chính Văn thêm nữa.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh Lư Kính Hải đột nhiên đứng dậy.
“Tiêu Chính Văn, tôi lại muốn lĩnh giáo một chút!”
Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên đó, khẽ cười nói: “Đáng tiếc, bên dưới lưỡi dao của tôi không có chỗ cho vong hồn vô danh!”
Mẹ kiếp!
Trong mắt người đàn ông trung niên đó ngùn ngụt lửa giận, ông ta trở thành một tên vô danh tiểu tốt từ lúc nào vậy chứ?
Ông ta là môn chủ của Thiên Địa Môn đấy!
Xét về địa vị thì không hề thấp hơn Lạc Cửu Anh!
Dù là thực lực cũng ngang hàng với Lạc Cửu Anh.
Bị Tiêu Chính Văn chế nhạo như vậy, ông ta thật sự không còn chút thể diện nào nữa.
“Tôi là môn chủ của Thiên Địa Môn, tên là Đoàn Việt Thành! Cậu Tiêu, cậu có dám đấu một trận không?”
Dứt lời, Đoàn Việt Thành tiến lên trước một bước.