Chương 842: Kẻ địch tấn công
“Đã xử lý xong rồi, 99% vụ công kích này có mưu tính từ trước, chỉ là may mắn che dấu được mà thôi”.
“Chúng tôi đã tra ra được chủ nhân của chiếc flycam kia là một chuyên gia của Hoa Quốc, nhưng khi tìm tới ông ta thì ông ta cũng đang đi tìm chiếc flycam của mình”, vua Hắc Long nói.
“Không phải ông ta làm sao?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Không phải, chúng tôi đã tiến hành thẩm vấn, có đủ chứng cứ chứng minh không phải ông ta làm, có thể ông ta cũng không phát hiện flycam của mình đã bị người khác động tay động chân vào”, vua Hắc Long nói.
“Bây giờ để tránh dẫn tới những rắc rối không cần thiết, chúng ta chỉ có thể nói với bên ngoài đây là việc ngoài ý muốn, may mà công chúa không sao, hơn nữa bên công chúa cũng biết thực ra chúng ta đã cố hết sức để tránh những điều không mong muốn rồi”, vua Hắc Long nói.
Sau đó, Tiêu Chính Văn và vua Hắc Long ngồi lên xe, đi cùng đoàn đội về doanh trại.
“Đó là cách giải quyết không thể tốt hơn rồi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, bày tỏ sự đồng ý với vua Hắc Long.
“Hừ, thật không ngờ, đám ranh này dám ra tay trên đất của Hoa Quốc chúng ta, lại còn giở trò trên địa bàn chiến khu Nam Lĩnh, tôi nhất định phải xả cục tức này!”
Vua Hắc Long vung mạnh nắm đấm, cực kì tức giận.
Đối phương rõ ràng biết Vân Thành là địa bàn của vua Hắc Long ông ta, vậy mà còn dám gây chuyện lớn như vậy, chắc chắn là đang coi thường ông ta.
Đúng là leo lên đầu ông ta để tiểu tiện, thật quá quắt!
“Người của ông điều tra ra được gì chưa? Là người của ai?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Đợi đã, tôi vừa nhận được tin nhắn”.
Vua Hắc Long nghe âm thanh báo tin nhắn của mình, lấy điện thoại ra.
Lúc lâu sau, vua Hắc Long nhíu chặt mày.
“Sao thế? Không có manh mối gì à?”
Tiêu Chính Văn thấy sắc mặt ông ta rất khó coi liền hỏi.
“Cũng không phải không có manh mối, mà là sự việc tiến triển quá nhanh”, vua Hắc Long lắc đầu.
“Tiến triển nhanh thì sao ông lại sầu não như vậy, mau nói cho tôi biết là ai”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Người đã động tay động chân vào flycam kia đã bị chúng tôi tìm thấy, chỉ là người đó đã tự sát”.
Vua Hắc Long hít sâu một hơi, chậm chạp nói.
“Tự sát? Xem ra đối phương rất kín kẽ”.
Tiêu Chính Văn nghe thấy liền cực kì kinh ngạc, âm thầm cảm thán.
Có thể thấy, kẻ đứng sau sự việc flycam này thực tế lại là sĩ tử hoặc một quân tốt nào đó của đối phương. Nhiệm vụ đã hoàn thành thì không có lý do gì để sống.
Việc này không thường thấy nhưng cũng không hiếm lạ, kiểu liều lĩnh này là khó đối phó nhất.
Thử nghĩ mà xem, đối phương dùng một con cờ vô danh tiểu tốt tới hại anh, đợi anh muốn báo thù thì đối phương đã không còn nữa, điều này khiến vua Hắc Long có một loại cảm giác lực bất tòng tâm.
Thật khiến người khác phải phiền lòng.
“Ông đừng trưng ra bản mặt đó nữa, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm của tôi, lần này không thành công, đối phương nhất định sẽ tấn công tiếp. Trước mắt ông cần làm là bảo vệ tốt cô công chúa đó, đừng để xảy ra sơ hở nữa.
Tiêu Chính Văn có lòng tốt nhắc nhở.
Vua Hắc Long gật đầu, tỏ ý Tiêu Chính Văn nói có lý.
“Hừ, chỉ cần bọn chúng dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi dám chắc sẽ khiến bọn chúng phải hối hận vì đã tới đây”.
Vua Hắc Long hung hăng nói.
“Nói tới đây mới nhớ, cô công chúa đó ở chỗ ông đêm nay chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Tiêu Chính Văn tùy ý hỏi.
“Có thể có chuyện gì được chứ? Nơi khác tôi không biết, chứ doanh trại của vua Hắc Long tôi chẳng lẽ không an toàn sao? Nếu chỗ tôi không an toàn thì chỉ e cả Vân Thành không có nơi nào an toàn nữa”.
Vua Hắc Long không vui khi bị Tiêu Chính Văn nghi ngờ ông ta như vậy.
Trong khi Tiêu Chính Văn và vua Hắc Long nói chuyện trên xe, phía trước đột nhiên phát ra tiếng nổ cực lớn.
“Mẹ kiếp, các người làm gì ở đây vậy vậy? Diễn tập phá bom sao?”
Vua Hắc Long mắng.
“Long Vương! Long Vương! Có địch tập kích, có côn đồ ngăn xe của chúng tôi, trên tay bọn chúng có súng, uy lực không hề tầm thường, chúng tôi đang cố hết sức để ngăn cản!”
Một binh lính của chiến khu Nam Lĩnh vội vàng chạy tới.
“Muốn chết à? Mẹ nó, đám người này còn dám tới thật, các cậu bảo vệ công chúa cho tốt!”, vua Hắc Long gầm lên.
Tiêu Chính Văn lập tức xuống xe, Jessica cũng được đưa xuống, được bảo vệ bên cạnh từng giờ từng phút.
Đối phương có súng, nếu ngồi trên xe rất dễ biến thành cái bia sống.
Tiêu Chính Văn bình tĩnh quan sát số lượng người bên đối phương, rồi nhanh chóng đưa Jessica tới nơi an toàn.
Kẻ địch đột nhiên ập tới, số lượng ít nhất cũng năm mươi người, lúc bình thường thì thuộc hạ của vua Hắc Long căn bản không hề sợ hãi kẻ địch tới tập kích, nhưng hiện giờ số người bảo vệ công chúa chỉ có mười mấy người.
Tuy nhiên quân Hắc Long có tố chất tổng thể cao, hành động nhanh nhẹn nên dù có mười mấy người vẫn khiến kẻ địch không tấn công vào quá sâu.
Đúng vào lúc này, những vệ sĩ bên người công chúa Jessica đã bị đối phương đánh tan tác, chỉ còn lại ba binh lính quân Hắc Long bảo vệ bên cạnh cô ta.
Ba người họ bảo vệ Jessica không ngừng lui về sau, di chuyển tới vị trí an toàn hơn.
Lửa trong doanh trại bốc cháy cao vút, màn đạn của súng liên thanh bắn ra như con rắn lửa không ngừng đan dệt trên không trung.
Trang bị vũ khí của quân Hắc Long hiện đại nhưng của đối phương cũng không thua kém, nhất thời cuộc chiến cực kì ác liệt.
Mặc dù quân số chiếm ưu thế nhưng quân Hắc Long chiến đấu chống trả kiên cường, nên đòn tiến công của đối phương rất chậm chạp.
Tuy nhiên rõ ràng đối phương đã khống chế được, chuẩn bị gia tăng công kích ác liệt hơn nữa.
Rầm!
Đối phương ném ba quả lựu đạn tới, bính lính quân Hắc Long không tránh kịp nên đã bị bom đả thương.
Quả lựu đạn tạo thành lỗ hổng lớn của quân Hắc Long, quân địch liều mạng dùng hỏa lực tới ba vị trí này.
“Bảo vệ công chúa cho tốt, anh em của chúng ta sắp tới rồi, chúng ta cùng lắm phải cầm cự thêm mười phút là có viện binh”.
Một trong các binh lính Hắc Long hét lên.
Bùm bùm bùm!
Nghênh đón bọn họ chỉ toàn là lựu đạn của địch.
Tốc độ công kích của quân đối phương nhanh hơn rất nhiều, quân Hắc Long lùi lại, những gì có thể che chắn được sau lưng bọn họ đã ít đi rất nhiều.
Một khi không còn ưu thế cộng thêm việc không được che chắn, quân Hắc Long bên này chỉ e là không chống đỡ được quá lâu.
Rầm rầm rầm!
“Các cậu mau đưa công chúa cách xa khu vực giao chiến, tôi đi giết kẻ địch trước”, Tiêu Chính Văn nói.
Anh biết mình phải ra tay, nếu không sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn.
“Vậy được, anh yên tâm”.
Một trong các binh lính của quân Hắc Long nói, sau đó chia ra ba hướng bảo vệ bên cạnh công chúa, rời sang một bên.
Lại có thêm vài quả lựu đạn ném tới, trong số đó vừa khéo ném ngay bên cạnh Jessica.
“Công chúa cẩn thận!”
Một trong ba chiến sĩ Hắc Long nhanh tay nhanh mắt đẩy công chúa ra nhưng chân anh ta đã bị lựu đạn nổ đứt rời.
“Bùm!”
Binh lính Hắc Long đó chịu đựng cơn đau, vừa đi khập khiễng vừa phối hợp bảo vệ công chúa lùi lại.
“Sau lưng đã không còn chỗ để che lấp nữa rồi”, một binh lính quân Hắc Long tuyệt vọng nói.
Đối phương đã tới rất gần, nhưng viện binh vẫn chưa tới, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn công chúa bị bắt đi, nhiệm vụ sẽ thất bại sao?