Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Ông lão có ý tốt giúp đỡ chúng ta, không thể lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử được!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn uống nửa tách trà.
“Ừ!”
Ông lão gật đầu nói: “Đứa trẻ ngoan, thật hiểu chuyện!”
Ông lão vuốt râu nói tiếp: “Gò Côn Luân thực ra là một lăng lộ lớn, bây giờ cậu còn quá yếu để có thể vào gò Côn Luân. Cho dù tôi đưa cậu vào thì cậu cũng không thể sống sót ra ngoài nổi!”
Cậu nói xem việc tự tìm đường chết như vậy thì có cần phải làm không?”
“Ông lão, ông nói vậy là khinh người quá rồi!”
Long Ngao đặt tách trà xuống, đứng dậy, tỏa ra luồng hơi thở của chủ soái huyền cấp ba sao.
Trong sân lập tức nổi lên cơn gió lốc.
“Thật không biết sống chết!”
Ông lão nhấc nắp bình trà lên, nhẹ nhàng thả vài lá trà vào trong nước rồi thản nhiên phóng nắp bình trà ra.
Long Ngao đang định giơ nắm đấm về phía nắp bình trà thì Tiêu Chính Văn vội vàng kéo Long Ngao sang một bên, đồng thời rút con dao quân đội năm cạnh ra, phóng mạnh về phía nắp bình trà.
“Bùm!”
Theo tiếng âm thanh lớn, một làn khói trắng xuất hiện, còn chưa kịp tản ra thì đã thấy ông lão khẽ vuốt ống tay áo, khi khói trắng tản ra hết thì nắp bình trà lại trở về tay ông lão.
Kẽ giữa ngón tay và ngón cái của Tiêu Chính Văn bị cứa rách, máu tươi thuận theo lòng bàn tay, chảy xuống đất.
“Đây…”
Long Ngao cũng kinh hãi, toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Chính Văn cúi đầu liếc nhìn bàn tay, siết chặt thành nắm đấm, nói: “Cảm ơn ông đã nhẹ tay!”
“Bây giờ đã biết rồi chứ! Ngay cả tôi cũng chỉ là người gác mộ của gò Côn Luân, cậu nghĩ cậu vào trong thì có thể sống sót sao? Cậu đã có được trái tim của Kim Long, nhưng cậu biết chân lý thật sự của trái tim Kim Long không?”
“Cậu nhìn Côn Luân hùng vỹ này, hình dáng ngọn núi tinh tế sao?”
Ông lão chỉ tay, Tiêu Chính Văn đứng trong sân nhìn theo hướng ngón tay ông lão, tất cả hiện lên trong mắt một cách rõ ràng!”
“Là trận pháp!”
Tiêu Chính Văn thốt lên.