Chu Chấn Long chỉ dùng vẻn vẹn một phần trăm sức lực cũng đủ để đánh Thiên Minh Tử bay xa những bảy tám mét!
“Giết!”
Thiên Minh Tử mới vừa rơi xuống đất đã lại lập tức phóng người lên, đánh về phía Chu Chấn Long!
Lúc này, Thiên Minh Tử đã bị đánh đến mức tóc tai bù xù, tư thế hiên ngang ngạo nghễ ban nãy đâu còn nữa!
Thấy Thiên Minh Tử gần như liều mạng mà chiến, muôn dân trăm họ Hoa Quốc đang ngồi xem truyền hình cũng không khỏi thấy cảm động!
“Tiền bối Thiên Minh Tử phải anh dũng đến mức nào? Đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy nhưng vẫn quyết tử chiến không lùi!”
“Haiz, so với tiền bối Thiên Minh Tử thì Tiêu Chính Văn chính là là đồ tham sống sợ chết!”
“Uổng công tôi tin tưởng vua Bắc Lương đến thế, không ngờ anh ta lại là kẻ tham sống sợ chết như vậy! Đến giờ phút quan trọng này mà đến cái bóng anh ta cũng chẳng thấy đâu!”
Phút chốc, một đợt sóng phê bình khác dành cho Tiêu Chính Văn lại bắt đầu oanh tạc trên mạng!
Hầu như tất cra diễn đàn đều lên tiếng chỉ trích Tiêu Chính Văn nhát như thỏ đế, không dám ứng chiến!
Chu Chấn Long thấy mấy luồng bóng kiếm vây quanh lấy mình, hít sâu một hơi rồi nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang đứng, người đó chỉ hơi gật đầu với ông ta rồi lập tức quay lưng xuống núi!
“Dừng!”
Chu Chấn Long đột nhiên vung tay về phía Thiên Minh Tử, nói: “Tôi thua rồi, ông quả nhiên chiến lực bất phàm, lão Chu này bội phục!”
Nói xong, Chu Chấn Long chắp tay với Thiên Minh Tử.
Ngay lúc đó, tay áo Chu Chấn Long bỗng dưng thủng mấy cái lỗ lớn, thậm chí ngay cả da thịt cũng bị kiếm khí của Thiên Minh Tử cắt thành mấy vết thương máu chảy đầm đìa!
Thiên Minh Tử thấy Chu Chấn Long nhận thua, dù trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng vẫn thở hổn hển đáp: “Anh Chu khách sao rồi, cảm ơn!”
“Đệ tử chân truyền của Thiên Cung Bắc Cực quả nhiên có lực chiến bất phàm, tôi thua tâm phục khẩu phục!”
Chu Chấn Long vừa nói vừa sửa sang tay áo, rồi băng bó kỹ vết thương của mình, nhìn về phía Thiên Minh Tử với vẻ mặt hững hờ.
“Ha ha! Quá lời rồi, có điều, hộ vệ hàng đầu của nhà họ Chu cũng khiến tôi thấy hơi thất vọng!”
Thiên Minh Tử lau máu tươi tràn ra bên khóe môi, ngạo nghễ nói.
Nghe thấy thế, sát khí trong mắt Chu Chấn Long chợt lóe lên rồi biến mất, ông ta nhìn về phía Tiêu Chính Văn rời đi, lạnh lùng nói: “Nói nhiều vô ích, mong anh đây hãy tự lo liệu bản thân!”
Nói xong, chu Chấn Long nghiêng đầu nhìn mấy vị hầu tước Huyết Tộc một cái rồi lập tức đi xuống chân núi.