Trước đây ông ta không hề sợ hãi là vì biết mình có thể sống trường sinh bất tử mãi mãi.
Cho dù không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn thì ông ta cũng có thể tiêu diệt Tiêu Chính Văn.
Nhưng cái chết của Thiên Sát đã cho ông ta lời cảnh cáo, cũng có thể…
Có thể phải có điều kiện để hồi sinh, không phải bất kỳ tình huống nào cũng có thể hồi sinh.
“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu dám giết Âm Tư?”
U Minh Đế Quân đã vô cùng hoảng loạn.
Đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy sợ cái chết cận kề như vậy.
Chính bởi vì ông ta có thể trường sinh bất lão, không bao giờ chết nên khi đối mặt với cái chết, ông ta mới cảm thấy vô cùng sợ hãi.
U Minh Đế Quân không ngừng lùi vào góc đại điện, khi đụng phải bức tường phía sau, ông ta không khỏi rùng mình.
Lúc này, ông ta nào còn bình tĩnh như trước nữa?
Tiêu Chính Văn cười nhạo, sau đó quay đầu nhìn Ác Lai.
Thấy Tiêu Chính Văn quay lại nhìn mình, Ác Lai vô cùng sợ hãi.
“Tôi từng nói rồi, chuyện này không dễ đâu, hơn nữa các người không thể gánh chịu nổi hậu quả!”
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, kiếm Tần Vương quét qua, một tia sáng lóe lên, đầu của Ác Lai bay lên không trung, cho đến khi chết, trên mặt hắn vẫn đầy vẻ khó tin.
Tiêu Chính Văn thu kiếm Tần Vương lại, bước đến gần U Minh Đế Quân, giễu cợt: “Bảo tôi cúi đầu trước ông ư? Ông xứng sao?”
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tát mạnh vào mặt U Minh Đế Quân.
Cái tát này khiến một bên má của U Minh Đế Quân lõm xuống, cả khuôn mặt không còn chút uy nghiêm nào nữa.
U Minh Đế Quân lúc này ngoan ngoãn như một đứa trẻ, bị tát trước mặt mọi người cũng không dám phản ứng lại.
Bởi vì ông ta biết rõ Tiêu Chính Văn không chỉ có thể đánh bại ông ta, mà còn có thể kết liễu mạng sống của ông ta.
Mặc dù ông ta không biết tại sao Âm Tư bị Tiêu Chính Văn chém đầu lại không thể sống lại được nữa, nhưng vì bảo tồn tính mạng, ông ta thà từ bỏ tất cả, kể cả sự tôn nghiêm.
“Cậu Tiêu, cậu bình tĩnh trước đã, có gì từ từ ngồi xuống nói chuyện!” Lạc Đan vội vàng đứng dậy khuyên can.
“Cút!”
Tiêu Chính Văn tức giận quát, Lạc Đan sợ hãi ngồi về chỗ cũ, không dám thở thành tiếng.
“Tiêu Chính Văn, tôi không tin cậu dám giết tôi! Thượng quân Hậu Thổ chắc chắn sẽ không để cậu làm càn như vậy!”
U Minh Đế Quân vừa dứt lời, đã bị Tiêu Chính Văn đát mạnh ngã xuống đất.
“Bản thân không có thực lực nên phải tìm người chống đỡ à? Ông coi đây là trò trẻ con đánh nhau sao?”
Nói xong, Tiêu Chính Văn nâng kiếm lên, chém xuống, đầu của U Minh Đế Quân lập tức rơi xuống.
Cùng lúc đó, một tia sáng lóe lên trên bầu trời, toàn bộ âm phủ khẽ rung chuyển.