Lúc người đó vừa giơ súng lên, người phụ nữ trẻ mặc bộ đồ săn đó bỗng vung tay, thanh kiếm sắc nhọn bay ra từ trong tay cô ta.
“Phụt!”
Một âm thanh trầm đục vang lên, cánh tay của người cầm súng đó bị đứt.
“Soạt!”
Cùng lúc cánh tay tên lính đánh thuê đó bị đứt, có mấy chục bóng người hung hãn trong quán rượu lập tức đứng dậy.
Quán rượu ở nơi này hoàn toàn khác với những quán ở thế giới hòa bình.
Trong mắt đám người này chưa bao giờ xuất hiện hai chữ sợ hãi.
Mấy chục ánh mắt lạnh như băng bắn về phía người phụ nữ trẻ.
“Tốt nhất các vị nên ngồi xuống, nếu không tôi sẽ biến mọi người thành xác chết”.
Người đàn ông trẻ đi cùng với người phụ nữ kỳ dị nói, đồng thời một tay sờ con dao ngắn trong áo.
Nghe thấy giọng nói này, Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt.
Giọng nói này nghe cực kỳ quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời anh không thể nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn đôi nam nữ đứng ở cửa, lúc nhìn thấy rõ mặt mũi của hai người đó, anh không khỏi sửng sốt.
“Sao lại là cô ta?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày.
Nhưng khi anh định quay đầu đi, ánh mắt người phụ nữ đó vừa lúc chạm phải ánh mắt của Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn!”
Giọng người phụ nữ đó không lớn nhưng bây giờ cả quán rượu đều rất im ắng.
Thế nên giọng cô ta truyền đến tai mọi người rất rõ.
Nghe đến tên Tiêu Chính Văn, người đàn ông đó cũng dời tầm mắt nhìn sang.
Lúc này bầu không khí trong quán rượu càng thêm quỷ dị.
Đám lính đánh thuê đều nhìn chằm chằm vào đám người Tiêu Chính Văn và đôi nam nữ, quán rượu bỗng trở thành tình thế ba bên đối chọi nhau.
“Anh Tiêu, anh quen người phụ nữ này à?”
Trần Cương nhỏ giọng hỏi.
Bị mấy chục lính đánh thuê cùng lúc đối chọi, đây không phải là trò đùa.
Mặc dù anh ta có lòng tin với Tiêu Chính Văn, đừng nói là mấy chục, dù có mấy trăm người, chúng cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.