Vu Khiêm cười khẩy, sau đó giơ tay lên, khí tức Nhân Hoàng cấp bảy lập tức bao trùm xung quanh.
Cùng lúc đó cả phương trời dường như nằm gọn trong lòng bàn tay ông ta, một luồng sáng màu đen chiếu rọi xuống từ chín tầng mây bảo vệ cơ thể Vu Khiêm.
Cùng lúc đó trên bầu trời xuất hiện hai con giao long một trắng một đen lượn vòng trên đỉnh đầu Vu Khiêm, hai mắt giao nhau thi thoảng bắn ra luồng khí lạnh.
Ngay cả phương trời này cũng trở nên u ám khi hai con giao long đó xuất hiện, từng luồng khí tức hung hãn lan tràn ra trong không khí.
Lúc này trời đất như thế biến thành trận Tu La, bầu không khí trầm lắng đến mức đáng sợ.
Vu Khiếm như một vị chủ của đất trời này, dù là giơ tay lên thôi cũng có thể định đoạt sống chết của người khác.
Nhưng Viên Thiên Canh lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn sải từng bước chân đến gần Vu Khiêm.
Chỉ thấy Viên Thiên Canh giơ một ngón tay lên, một ngôi sao băng trên trời rơi xuống đập thẳng vào sau lưng Vu Khiêm.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại cực nhanh, chỉ trong tích tắc sao băng đó đã đập vào người, khi Vu Khiêm thấy sau lưng mình nóng rát thì sao băng đó đã gần ông ta trong gang tấc.
Vu Khiêm né người sang bên trái theo bản năng, đồng thời nhảy ra xa cách đó mấy mét.
Ngay khi ông ta vừa tránh được sao băng nhỏ đó, một luồng sấm chớp như giao long lại xuất hiện trên đỉnh đầu Vu Khiêm lần nữa.
“Đùng đoàng!”
Tiếng sấm vang lên!
Vu Khiêm hoảng sợ lăn lộn dưới đất tránh khỏi sấm chớp đó.
Dù là thế cũng khiến Vu Khiêm hoảng sợ gần như hồn lìa khỏi xác.
Đây chính là bản lĩnh tạo hóa như thần tiên, dễ dàng tạo ra sao băng, sấm chớp như vậy thì đâu phải là người mà đám người bình thường có thể sánh được?
“Rốt… rốt cuộc ông là ai?”, Vu Khiêm hoảng hồn vẫn chưa định thần lại, căng thẳng nhìn Viên Thiên Canh, khàn giọng gào lên.
“Người bình thường!”
Viên Thiên Canh chỉ lạnh nhạt nói, nhưng ngay sau đó Vu Khiêm bỗng hét lên thảm thiết, tiếp đó chỉ thấy vai trái của Vu Khiêm đã bị một cây gậy bằng băng dài một mét đâm xuyên qua.
Máu chảy dọc theo cánh tay Vu Khiêm nhỏ tí tách xuống đất.
Đúng là khác thường, thậm chí ngay cả Vu Khiêm cũng không biết cây gậy băng này xuất hiện bao giờ, đâm xuyên qua đầu vai ông ta từ lúc nào.
Càng đáng sợ hơn là mọi thứ như thể xảy ra rất tự nhiên, dường như đất trời này vạn vật là đao kiếm đang lao về phía Vu Khiêm.
Đúng lúc này, Thượng Quan Vô Kỵ giơ thanh kiếm dài trong tay lên, vầng sáng màu bạc chém vào trong không trung.