Chương 254: Sao ông biết bản soái không phải vua Bắc Lương!
Nhìn thấy cảnh này, toàn bộ sảnh chính của nhà họ Vân đều rơi vào im lặng chết chóc!
Vân Kim Hổ người bê bết máu, bị đứt lìa cánh tay, nằm trên mặt đất với vẻ mặt đau khổ, hét lớn với Vân Cảnh Long: “Anh cả, anh cả cứu em với…”
“Kim Hổ! Chú… sao chú lại trở thành thế này?”
Vẻ mặt Vân Cảnh Long đầy kĩnh hãi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt bộc phát luồng sát khí lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, hét lớn: “Là mày chặt đứt một cánh tay của em trai tao đúng không?”
Tiêu Chính Văn chắp tay phía sau, hai mắt sáng như sao, uy lực mạnh mẽ bộc phát tràn ngập toàn bộ sảnh chính!
“Là bản soái!”
Một câu nói khiến tất cả moi người đều chấn động!
Bản soái!
Hắn tự xưng là bản soái…
Vân Cảnh Long run lên, những nhân vật đại diện của nhà họ Vân cũng run cầm cập!
Lúc này, bọn họ mới để ý thấy Tiêu Chính Văn mặc bộ quân phục có thêu hoa văn rồng xanh, trên vai anh cũng mang quân hàm chủ soái, chiếu sáng lấp lánh!
Uỳnh!
Tất cả mọi người trong nhà họ Vân đều cảm thấy choáng váng, đầu óc ngay lập tức trở nên trống rỗng!
Tiêu Chính Văn này là… là một nhân vật cấp bậc chủ soái!
Chuyện… chuyện này không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Vân Cảnh Long sửng sốt, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, ngập ngừng hỏi: “Mày là chủ soái? Không! Tuyệt đối không thể nào! Theo thông tin bọn tao điều tra được, mày rõ ràng chỉ là một thằng lính xuất ngũ bình thường thôi mà!”
Ha ha.
Tiêu Chính Văn bật cười: “Ông nghĩ, thông tin mà ông điều tra được có đáng tin không?”
Thình thịch!
Cơ thể Vân Cảnh Long run lên, cảm giác có gì đó không đúng!
Kẻ địch của nhà họ Vân, một tên rác rưởi vô danh đến từ Tu Hà lại là một chủ soái…
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vân Cảnh Long!
“Ông mày không tin! Bộ quân phục này của mày là giả! Là mạo danh! Tướng soái của Hoa Quốc, ông mày đã từng may mắn gặp được rồi, nhưng chưa từng thấy loại người như mày! Mày dám mạo danh chủ soái của Hoa Quốc, là tội chết, tội tru di cửu tộc!”
Vân Cảnh Long đột nhiên phản ứng lại, cụ ta gầm rống lên.
Cụ ta là người giàu nhất ở tỉnh Vân, loại người nào mà chưa từng gặp chứ?
Nhân vật cấp bậc chủ soái cụ ta cũng đã từng gặp qua vài người!
Chủ soái lớn nhất của chiến khu Nam Lĩnh, chủ soái Hắc Long, chủ soái cấp bốn sao, cụ ta đã gặp nhiều rồi!
Chủ soái Từ Kiêu Long của chiến khu Đông Nguyên, cụ ta cũng gặp qua rồi!
Còn có chủ soái của hai chiến khu khác, Vân Cảnh Long cũng đã được nhìn thấy từ xa…
Thậm chí các chuẩn soái khác hay huyền soái cấp hai sao… Vân Cảnh Long cũng đã từng gặp vài người ở đại hội đại biểu Hoa Quốc.
Duy nhất chưa từng nhìn thấy Tiêu Chính Văn ở trước mặt!
Vì vậy, Vân Cảnh Long có thể đoán chắc rằng Tiêu Chính Văn đang giả mạo!
“Thằng nhãi! Mày đúng là không sợ chết! Còn dám mặc bộ quân phục rồng vàng năm móng! Mày có biết, rồng vàng năm móng này là soái phục của vị chủ soái nào hiện nay không?”
Vân Cảnh Long lạnh lùng cười khẩy, trong mắt lóe ra tia sát khí hung tợn!
Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày, hỏi ngược lại: “Ồ? Vị nào thế?”
Vân Cảnh Long phá lên cười, sát khí trong mắt tỏa ra khắp nơi, phẫn nộ hét lớn: “Bộ quân phục rồng vàng năm móng này là bộ quân phục của chủ soái Bắc Lương, là chủ soái duy nhất cấp bậc năm sao của chiến khu Bắc Lương mạnh nhất trong số năm chiến khu của Hoa Quốc! Thằng nhãi nhà mày, đến chuyện này cũng không biết mà dám mặc bộ quân phục nhái này, rõ ràng là muốn chết đây mà!”
Cụ ta vừa dứt lời, giống như tiếng sấm vang rền khiến cả sảnh chính đều rơi vào im lặng!
Những nhân vật đại diện của nhà họ Vân đều tỏ vẻ lạnh lùng và mỉa mai!
Chỉ có duy nhất Vân Kim Hổ đang nằm trên mặt đất lúc này là lo lắng và kinh hãi tột đột, muốn hét lên gì đó.
Mà lúc này, Tiêu Chính Văn lại thản nhiên cười nói: “Vậy ông có biết… bản soái chính là vị chủ soái Bắc Lương đó không?”
“Xì xào!”
Một câu nói khiến toàn hiện trường chết lặng!
Tất cả người nhà họ Vân, bao gồm cả Vân Cảnh Long, lúc này đều trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn!
“Quá quắt! Một thằng nhãi ở rể ở Tu Hà mà dám ngông cuồng mạo danh chủ soái Bắc Lương!”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình! Mày có biết, mày làm như vậy là tội lớn tru di cửu tộc không!”
“Thằng nhãi! Tao khuyên mày mau quỳ xuống, cầu nguyện cái mạng chó của mày có thể sống được thêm mấy ngày đi!”
Ngay lập tức, những người đại diện của nhà họ Vân đều chỉ vào người Tiêu Chính Văn chỉ trích một cách gay gắt và đầy mỉa mai!
Vân Cảnh Long sa sẩm mặt mày, cụ ta cau mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, hỏi: “Mày nói mày là chủ soái Bắc Lương?”
“Đúng”.
Tiêu Chính Văn thản nhiên trả lời, sát khí trên người càng thêm phần mạnh mẽ, dường như có thể gây ra một trận sóng to gió lớn!
“Ha ha ha!”
Vân Cảnh Long phá lên cười, nói: “Trò đùa! Ông mày chưa từng gặp loại người ngông cuồng ngạo mạn không biết trời cao đất dày như mày! Chủ soái Bắc Lương là nhân vật trong truyền thuyết của Hoa Quốc, là tượng đài to lớn của Hoa Quốc, là vị long soái duy nhất đạt cấp bậc năm sao của Hoa Quốc! Thằng nhãi như mày chẳng lẽ lại là nhân vật hô mưa gọi gió chấn động cả Hoa Quốc đấy sao?”
“Anh cả… anh cả, hắn… hắn thật sự là chủ soái Bắc Lương…”
Vân Kim Hổ nằm trên đất, lúc này mặt mày tái mét, thở không ra hơi nói.
Vân Kim Hổ sợ rồi!
Cụ ta sợ rằng Vân Cảnh Long cứ tiếp tục nói như vậy, nhà họ Vân thật sự sẽ không còn đường lui!
Nghe thấy câu này của Kim Vân Hổ, Kim Cảnh Long nghi hoặc, liền hỏi: “Chú hai! Chú hồ đồ rồi! Chú bị thằng nhãi đó dọa rồi à? Hắn không thể nào là chủ soái Bắc Lương được!”
Nói xong, Vân Cảnh Long sắc mặt u ám, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nói: “Thằng nhãi, nếu mày đã dám đến đây, vậy có nghĩa là mày đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ chết! Cũng tốt, dù sao cũng đến rồi thì đừng có đi!”
Vừa dứt lời!
Trong ngoài sảnh chính của nhà họ Vân, mấy chục tên côn đồ mặc vest đột nhiên xuất hiện!
Chính xác mà nói, đám côn đồ này không phải côn đồ bình thường, mà là lính đánh thuê nước ngoài được nhà họ Vân thuê với giá cực cao!
Sát khí bao phủ khắp cơ thể, bột phát một cách mãnh liệt không chút nao núng!
Khi nhìn thấy đám người này xuất hiện, Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, nói: “Thì ra, nhà họ Vân còn hợp tác với lính đánh thuê nước ngoài nữa à?”
Vân Cảnh Long cười nói: “Có mắt nhìn đấy! Nếu mày đã nhìn ra, ông mày cũng không cần giấu nữa. Đây đều là lính đánh thuê do ông mày thuê từ nước ngoài về, nặng lực của bọn họ người thường không thể nào so sánh được! Cho dù là lính đặc chủng cũng không phải đối thủ của bọn họ, thực lực bình quân của đám người này cũng phải ngang hàng với binh vương cấp hai sao! Thằng nhãi, mày nghĩ xem, bị đám người như thế này bao vây mày có thể sống sót rời khỏi đây không?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu, cười nhẹ nói: “Thực lực của binh vương cấp hai sao quả nhiên cũng khá mạnh, nhưng bọn họ vẫn chưa phải là đối thủ của tôi!”
“Xì xào!”
Đám người Vân Cảnh Long hít sâu một hơi, sau đó gầm lên giận dữ: “Ngông cuồng! Nếu như mày không biết hối cải vậy thì đừng trách ông mày ác! Dám chặt đứt một cánh tay của em trai tao, ông đây sẽ chặt đứt hai cái tay của mày! Mọi người, lên cho tôi, chặt đứt hai cánh tay của hắn!”
Tiếng gầm giận dữ của Vân Cảnh Long vang lên!
Ngay lập tức, hai tên lính đánh thuê với sắc mặt hung tợn, cầm dao găm trên tay lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Tuy nhiên!
Tiêu Chính Văn đứng yên không hề nhúc nhích!
Long Nhất ở đằng sau lập tức nhảy ra, đang định ra tay, nhưng lại bị Tiêu Chính Văn ngăn lại, anh nói: “Để tôi”.
Vừa dứt lời!
Hai tên lính đánh thuê xông lên trước, nhìn Tiêu Chính Văn, nở nụ cười tà ác, sau đó nói tiếng Hoa một cách rất lưu loát: “Thằng nhãi, quỳ xuống chịu trói đi!”
Trong lúc nói, dao găm của bọn chúng lóe lên tia sáng trong không khí, lao về phía hai cánh tay của Tiêu Chính Văn!
Tất cả mọi người, bao gồm cả Vân Cảnh Long đều nở nụ cười hung tợn, bọn chúng đều cảm thấy, ngay giây tiếp theo, Tiêu Chính Văn sẽ ngã xuống trong vũng máu, mất đi hai cánh tay!
Nhưng mà!
Trong giây lát, anh vung hai tay lên!
Tiếng bụp bụp vang lên!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai tên lính đánh thuê bay thẳng ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, ngực và bụng hoàn toàn trũng xuống, phun ra mấy ngụm máu, chết ngay tại chỗ!
Chết lặng!
Mọi người đều sững sờ!
Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?
“Hay là, mấy người cùng nhau lên đi?”
Sau đó truyền tới giọng nói thờ ơ của Tiêu Chính Văn.